Tiếng thét ầm ĩ inh tai nhức óc của Mễ Tinh đã kinh động đến nhân viên làm việc trong suối nước nóng, lúc tiếng hét ấy vẫn còn chưa chấm dứt, nhân viên mặc đồng phục đã xông cửa chạy vào.
Tay Tiêu Cố còn đang khoác trên bả vai Mễ Tinh, khăn tắm trên người cô lại đang rơi dưới đất. Nhân viên nghiệp vụ phân tích tình hình ở hiện trường nhanh chóng, siết chặt xấp tờ đơn chưa phát hết trong tay, nhìn Tiêu Cố hét to: “Anh kia! Mời anh buông cô ấy ra ngay lập tức!”
Tiêu Cố quay đầu nhìn cô ta, muốn giải thích mấy câu nhưng mà anh chỉ mới cử động, cô nàng nhân viên đã lớn giọng kêu ngừng: “Không được cử động! Anh buông cô ấy ra ngay đi”.
Tiêu Cố: “…”
Cô có thể suy nghĩ rồi mới nói được không?
Anh quay đầu nhìn Mễ Tinh, dặn cô nhớ giữ áo cho chặt rồi buông Mễ Tinh ra, đi sang bên cạnh hai bước. Nhân viên nghiệp vụ thấy anh đã đứng ra xa rồi, khi ấy cô nàng mới đi tới thật nhanh, nhặt khăn tắm dưới đất lên khoác lên người Mễ Tinh: “Cô ơi, cô có sao không? Có cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?”
Tiêu Cố: “…”
Thế anh mới nói là cần phải giải thích một chút mà.
Bởi vì Mễ Tinh vừa mới chịu đả kích quá giới hạn, cho nên tạm thời mất chức năng ngôn ngữ. Cô nhân viên suy đoán, có khi cô ấy bị dọa sợ quá rồi, thế nên cô nàng dìu Mễ Tinh đi về phía phòng thay quần áo.
Tiêu Cố vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngay sau đó, mấy nhân viên nghiệp vụ khác áp giải anh đưa đến phòng làm việc của giám đốc quản lý suối nước nóng.
Giám đốc quản lý suối nước nóng là một người đàn ông trung niên hơi mập, khuôn mặt vóc dáng đều có vẻ ưa nhìn, hơn nữa nhờ má lúm đồng tiền tự nhiên bên má mà càng thêm thân thiết. Ông ngồi một bên ghế sofa, cười híp mắt nhìn Tiêu Cố đối diện.
Áo khoác của Tiêu Cố đã bị Mễ Tinh mang đi, cho nên trên người anh chỉ mặc mỗi chiếc áo len sợi màu trắng, anh hơi nhếch môi, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Lý do tôi đã nói rồi mà, tôi quen với cô gái đó, là ông chủ của cô ấy.”
Vị giám đốc ngồi đối diện với anh nhấp một ngụm trà nóng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ấm áp trước sau như một: “Tôi đã kiểm tra sổ ghi chép ở quầy, đúng là hai người đi cùng nhau. Tôi cũng tin anh là ông chủ của cô ấy, nhưng nếu là ông chủ thì không nên lợi dụng chức vụ, vị trí của mình để bức ép nhân viên làm những chuyện mà cô ấy không muốn.”
Tiêu Cố: “…”
Xin mấy người đừng tự tiện bổ sung các loại tình tiết kịch tính vậy được không?
Anh thở ra một hơi thật nhẹ, cười nói với giám đốc: “Tôi nói lại lần nữa, cô ấy vô tình làm rơi khăn tắm, thế nên tôi mới lấy áo khoác của mình trùm lên cho cô ấy mà thôi.”
Giám đốc nọ nhàn nhã đáp lời: “Trong suối nước nóng không có camera giám sát, anh nói thế nào mà chả được.”
Tiêu Cố: “…”
Muốn đổ tội cho người khác còn lo không có chứng cứ sao?
“Nếu nhân viên của chúng tôi không kịp thời chạy tới, anh có dám đảm bảo mình sẽ không làm gì cô gái đó không đây?”
Khóe miệng Tiêu Cố hơi động đậy, trầm tĩnh đối mặt với vị giám đốc kia.
Trong phòng nghỉ, Mễ Tinh đã mặc lại quần áo của mình, trên tay còn đang cầm ly nước nóng. Nhờ làn hơi ấm áp nhẹ tỏa ra, cuối cùng sắc mặt tái nhợt của cô cũng hồng hào trở lại.
Cô nhân viên đưa Mễ Tinh ra ngoài thấy tinh thần của cô bớt suy sụp hơn so với lúc vừa rồi mới dịu dàng hỏi thăm: “Cô à, có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Mễ Tinh không đáp, người nhân viên lại thấy hơi bối rối. Gặp phải những chuyện như thế này, cô cũng không biết phải an ủi làm sao, cuối cùng lại nói thành ra vậy: “Nếu cô muốn báo chuyện này cho cảnh sát, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho cô.”
Mễ Tinh chợt sững lại, cắn khóe môi rồi nói: “Không cần đâu, tôi biết người kia, anh ấy là ông chủ của tôi.”
Trong nháy mắt cô nhân viên ngớ ra sửng sốt, ánh mắt nhìn Mễ Tinh càng tràn đầy vẻ cảm thông phức tạp: “Tôi hiểu rồi, trên đời này có một số việc không thể theo ý muốn của mình mà.”
Lông mày Mễ Tinh hơi nhíu lại, không … đợi chút, cô hiểu cái gì thế?
Cô mở miệng đang định giải thích rõ, đối phương lập tức ngắt lời cô: “Cô đừng suy nghĩ nữa, xem như bị chó cắn là được.”
Mễ Tinh: “…”
Lúc Mễ Tinh bước ra khỏi phòng, vừa hay Tiêu Cố cũng được thả khỏi văn phòng làm việc của giám đốc. Hai người vừa lúc chạm mặt nhau, chút bối rối vội vàng lên men trong không khí theo hệ cấp số nhân.
Tiêu Cố bước về phía cô như muốn nói gì đó, Mễ Tinh cầm áo khoác của anh ném trả lại, hệt như một cái bao tải trùm hẳn lên đầu anh.
Mễ Tinh còn muốn nhân cơ hội này đánh người kia một cái, nhưng mà xung quanh chẳng có cái gậy nào, cô đành phải chạy khỏi hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân “lạch bạch” của người kia, Tiêu Cố kéo áo khoác khỏi đầu, nhìn Mễ Tinh đã dần dần chạy xa.
Sau khi Mễ Tinh trở về phòng thì chôn mình trong chăn. Bạn cùng phòng của cô Thẩm Thi Thi vẫn còn chưa quay về, có lẽ lúc này họ còn chơi hỏi phạt. Mễ Tinh không bật đèn, cả phòng đắm mình trong bóng tổi bủa vây, im lặng như tờ, đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở của mình.
Chỉ trong ngày hôm nay, không những mất đi nụ hôn đầu quý giá, cô còn bị người ta nhìn thấy sạch, đã thế lại còn bởi một người! Nếu đây mà là thời cổ đại, chắc chắn không phải người kia cô còn cưới được ai.
Mễ Tinh nằm trong chăn buồn bực, hai chân khó chịu giẫm lên nhau, hét ầm thành tiếng.
Thôi thì nụ hôn đầu còn tự an ủi được, nhưng mà về chuyện xảy ra ở suối nước nóng kia… Sau này cô phải đối mặt với anh Thỏ thế nào đây? Sao cô không chết chìm ở trong suối luôn đi.
Lăn lộn thêm hai vòng nữa, Mễ Tinh tiếp tục giả thiết kia, nếu cô cứ vậy chết chìm trong suối nước thì quá hời cho Tiêu Cố kia rồi, muốn chết cũng phải kéo anh theo.
Trong lòng cô lần lượt tái hiện lại các tình tiết trong truyện tranh Conan, thay mặt Tiêu Cố thành những người bị hại, cuối cùng trong lòng mới dễ chịu ít nhiều.
Xảy ra sự cố lớn đến thế, đáng lẽ đêm nay cô phải không ngủ được, nhưng mà lúc Mễ Tinh nghĩ tới hai mươi mốt kiểu chết của Tiêu Cố thì lại dần buồn ngủ, cô gắng chống mắt thêm một lúc rồi cũng thiếp đi luôn.
Gần mười hai giờ Thẩm Thi Thi mới chịu trở về phòng, thấy Mễ Tinh đã say sưa nằm ngủ, cô bé rón rén trèo lên giường của mình, gửi Wechat chúc ngủ ngon cho Cố Tín, nhận được tin trả lời tự động của anh mới chịu nhắm mắt nằm hạnh phúc.
Hành trình ngày hôm sau là leo núi, Thẩm Thi Thi đặt đồng hồ báo thức để gọi dậy đúng giờ. Mặc dù tối hôm qua cô bé ngủ khá trễ, nhưng Thẩm Thi Thi không có thói quen nằm ì ở trên giường, vì vậy vẫn bật dậy rất nhanh.
Cô rửa mặt đi ra thấy Mễ Tinh vẫn không nhúc nhích gì thì đi tới vỗ vỗ: “Mễ Tinh ơi, dậy đi nào, hôm nay phải đi leo núi đấy.”
Thẩm Thi Thi nhìn cái tay bị đập đỏ của mình, hít hít mũi rồi đổi thành cao giọng: “Mễ Tinh ——! Rời giường ——!”
“…”
Mễ Tinh bị đánh thức, cô kéo chăn ra ngồi dậy nhìn chằm chằm Thẩm Thi Thi trước mặt.
Thẩm Thi Thi: “…”
“Em chờ chị ở ngoài!” Cô bé nói vội rồi nhanh chóng chạy ra ngay ngoài phòng, sau đó lấy di động gửi tin vào số Wechat tự động của Cố Tín: “Khí thế lúc ngủ dậy của công chúa nhỏ thật đáng sợ quá đi, hu hu hu hu o(T﹏T)o ”
Cố Tín: “Ngoan, đừng khóc đừng khóc~”
Hu hu hu, không ngờ người thương của cô mới dịu dàng làm sao. Thẩm Thi Thi nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, cất di động vào trong túi xách.
Sau khi Mễ Tinh tỉnh ngủ thì bò đi rửa mặt, vì hành trình leo núi ngày hôm nay, cô có mang theo một chiếc áo khoác nhung phối với quần thể thao, sau khi thay quần áo xong thì mới ra khỏi phòng.
Chiếc áo khoác nhung màu trắng sáng, trên ống tay áo và mũ đều có lông cùng màu, mềm mại mà dễ chịu, kết hợp với họa tiết con thỏ trên nền áo đen trắng đan xen thì cực kì đẹp mắt. Trong phút chốc Thẩm Thi Thi đã bị quyến rũ rồi, chuyện mình vừa bị cô ấy đánh cũng ném sạch ra ngoài chín tầng mây: “Ôi, chị Mễ Tinh ơi, cái áo khoác nhung này đẹp quá đi, chị mua ở đâu vậy?”
Mễ Tinh đáp: “Ừ, đây là kiểu năm ngoái của Bunny đấy.” Năm nay cô còn chưa kịp mua đã chạy đến đây lánh nạn rồi.
Thẩm Thi Thi sờ đám lông tuyết trên áo của Mễ Tinh, mềm mại quá, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ: “Cái này bao nhiêu tiền ạ, em cũng muốn mua.”
Mễ Tinh suy nghĩ một chút trả lời: “Chị không nhớ rõ lắm, khoảng mấy chục ngàn tệ.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Cô lại lấy di động ra, gửi tin cho Wechat Cố Tín: “Đắt quá đi, áo khoác nhung của công chúa nhỏ mua mấy chục ngàn tệ, thật đáng sợ quá mà QAQ”
Cố Tín: “Kiểu thế nào? Tôi mua cho em [tàn bạo]”
Thẩm Thi Thi: “ΣOAO trí tuệ và năng lực của anh càng ngày càng chân thực!”
Ở đầu máy bên kia, người nào đó không nhịn được khẽ cười.
Mễ Tinh nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Thẩm Thi Thi, thấy cô bé lại tiếp tục trò chuyện với Wechat tự động của Cố Tín, cô cắn nhẹ khóe môi. Đây đích thực là trúng kịch độc rồi, biết rõ đối phương là người máy mà vẫn còn trò chuyện hăng đến vậy.
Ngay lúc đang nghĩ ngợi cô nhìn thấy Tiêu Cố tới chỗ này.
Đáng lẽ sau một giấc ngủ dài tối qua, chuyện khi ấy tạm thời cô không nhớ tới nữa, vậy mà vào lúc này đây, vừa mới nhìn thấy mặt của Tiêu Cố, những kí ức xấu hổ kia lại dồn dập quay về, Mễ Tinh xoay người lại, vội vã trở lại phòng rồi đóng cửa cái “Rầm”.
Tiêu Cố: “…”
Thẩm Thi Thi cũng bị tiếng động này làm cho kinh hãi, cô nhìn Tiêu Cố rồi lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt đằng kia, hiểu ra ngay lập tức.
“Ông chủ Tiêu, chuyện này cứ giao cho em!” Cô tự đề cử mình, lấy chìa khóa mở cửa bước vào trong.
Mễ Tinh đang lầm lì trong góc, Thẩm Thi Thi đi tới bên rồi vỗ vỗ vai cô: “Sao thế chị, tối hôm qua ông chủ Tiêu chưa an ủi chị à?”
Khóe mắt Mễ Tinh hơi xao động, không tiếp lời.
Thẩm Thi Thi tự phân tích một hồi, cô bé cảm thấy nhất định là do ông chủ Tiêu chưa giải quyết vấn đề một cách triệt để nhất, vì vậy cô quyết định phải tự mình ra tay: “Thời đại nào rồi chị, hôn một cái thì có sao đâu chứ, có phải nhìn chị trần truồng đâu”.
Mễ Tinh: “… … …”
Thẩm Thi Thi thấy sắc mặt Mẽ Tinh càng lúc càng đỏ hơn, lông mày lá liễu lại dần dần nhíu lại, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ, ngày hôm qua, sau khi ông chủ Tiêu đuổi theo… Hai người đã xảy ra gì à?”
“Không xảy ra chuyện gì là được rồi.” Thẩm Thi Thi kéo tay cô rồi cùng đi ra cửa, “Nếu không có chuyện gì xảy ra thì mình cứ đi thôi, trên núi có tuyết đó ~ ”
Mễ Tinh muốn rút tay mình về, nhưng làm vậy thì cứ như bản thân cô tự thừa nhận mình có gì đó với Tiêu Cố không bằng, thế nên cô đành phải bất đắc dĩ nhắm mắt bước ra ngoài.
Sau khi hai người họ đi ra, mọi người đã tập trung đông đủ, thấy Tiêu Cố nhìn mình cô vội ngoảnh mặt đi, giả vờ đang nhìn sông nhìn núi.
Tiêu Cố cũng quay mặt nói thông báo với mọi người: “Trước tiên chúng ta đi ăn sáng đã, sau khi ăn xong thì lên núi ngắm tuyết.”
Mọi người hoan hô vui vẻ nối gót theo anh, Mễ Tinh bị Thẩm Thi Thi lôi kéo đi sau lưng bọn họ.
Thẩm Thi Thi nói không sai, không ai để ý đến nụ hôn tối hôm qua của Tiêu Cố và cô.
Ngoại trừ mình.
Ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người Tiêu Cô đi phía trước, anh ấy… chắc cũng để ý chứ?
Mễ Tinh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình.
Dọc đường lên đỉnh núi, Mễ Tinh đều cố gắng né Tiêu Cố hết sức, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn anh. Thẩm Thi Thi vừa đi vừa chụp ảnh, lúc chụp được bức nào cô tương đối hài lòng, nhất định Thẩm Thi Thi sẽ cho Cố Tín. Mễ Tinh đi cùng với cô ấy, thỉnh thoảng lại điện thoại ra chụp ảnh, mỗi một lần trong ống kính vô tình lướt qua anh, cô đều ghét bỏ nhíu chặt mày.
Cầu thang phía trước tương đối dốc, mọi người bước đi đầy dè dặt. Vốn thể lực của Mễ Tinh đã không tốt lắm rồi, hơn nữa tinh thần thì lại không tập trung, dưới chân mềm nhũn không đứng vững, bất thình lình Mễ Tinh bị trượt chân.
Tiêu Cố vội vàng kéo cô lại, khó khăn lắm hai người mới giữ được thăng bằng.
“Em đi đường để tâm chút được không?” Tiêu Cố lập tức chau mày lại, trong giọng nói như có gì tức giận.
Mễ Tinh nhíu mày, giận đùng đùng đáp trả: “Tôi không để tâm thì sao, anh buông tôi ra.” Cô vung tay, gắng thoát khỏi Tiêu Cố.
Nhưng mà nói đến cũng lạ ghê, Tiêu Cố không phải là người gần cô nhất, nhưng lại là người đầu tiên giữ được cô.
Tiêu Cố khẽ thở dài buông tay cô ra, giọng nói chỉ cho một mình cô nghe được: “Chuyện tối ngày hôm qua, anh sẽ không nói cho ai biết đâu.”