Thức ăn ở khu nghỉ này không hề tệ, mặc dù Mễ Tinh cảm thấy còn kém xa so với đồ ăn Tiêu Cố làm nhưng cũng xem như là có phần đặc biệt. Hơn nữa ông chủ Tiêu Cố này ấy mà, cũng khá tốt lắm đấy, không chỉ gọi mỗi rau cho nhân viên mà còn đầy ắp thịt.
Mễ Tinh được ăn thịt thỏa thuê, Tiêu Cố nói ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi một chút nhé, buổi chiều sẽ đi tắm suối nước nóng. Nhưng mà đi du lịch thì có rất ít người chịu ngồi lì trong phòng cho lãng phí thời gian, hiếm khi thời tiết lại đẹp như thế này, tất cả mọi người đều cầm điện thoại đi dạo quanh khu nghỉ chụp hình.
Ngược lại, Mễ Tinh muốn nghỉ thật nên một mình về phòng. Hai ngày hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi nên không lên weibo, lúc này Mễ Tinh mới nhớ ra thì vội cầm điện thoại, kết nối wifi của khu nghỉ, lướt đến weibo của anh chàng Thỏ.
Hoạt động mới nhất của anh Thỏ là lúc 8h19p tối hôm qua, chỉ có một icon và video đính kèm.
Hiếm khi thấy anh ấy đăng video, Mễ Tinh hứng trí mở ra xem.
Nội dung video này là hình ảnh Chu Nghi Nhiên ngồi trước đàn dương cầm bên cạnh cây thông noel, nhìn khá giống với cảnh ở trung tâm thương mại. Anh đang đàn một điệu nhạc giáng sinh rất vui tươi, mặc dù chỉ là một cây piano thông thường, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tiếng đàn êm ái tuôn chảy từ đầu ngón tay anh.
Mễ Tinh ngẩn ngơ, không phải là vì kỹ thuật cao siêu của người đó, mà là, cái này, cái này…. Đây chẳng phải là cây đàn dương cầm ở Bách hóa Ánh Sao đây sao, mấy ngày trước cô còn đánh đàn ở nơi đó nữa mà!
Video đã kết thúc rất lâu, cô mới chậm rãi đặt điện thoại di động xuống.
Anh Thỏ… tới thành phố A rồi ư?
Cô khẽ cắn môi, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng. Anh đến thành phố A, nhưng cô lại rời đi, không biết nên tiếc nuối hay vui mừng vì hai người họ đã bỏ lỡ nhau rồi.
Nhưng mà cho dù cô không đi du lịch thì thành phố A lớn như thế, xác suất hai người không gặp nhau lớn hơn nhiều so với khi gặp được.
Mễ Tinh thở dài một hơi, nằm xuống giường.
Ở bên ngoài, Thẩm Thi Thi chụp rất nhiều ảnh phong cảnh, chọn mấy tấm mình hài lòng nhất, dùng di động kết nối wifi rồi công khai gào thét trêu chọc Cố Tín.
Thẩm Thi Thi: [hình ảnh]
Thẩm Thi Thi: [hình ảnh]
Thẩm Thi Thi: Em đi du lịch đấy ha ha ha, khu nghỉ suối nước nóng siêu siêu đẹp
Cố Tín: Ha ha [mỉm cười]
Cố Tín: Đi du lịch ở xa à, thích nhỉ -.-
Thẩm Thi Thi: He he he, ông chủ chiêu đãi tắm suối nước nóng.
Cố Tin: Suối nước nóng? Chờ đến lúc ngâm mình trong suối nước nóng nhớ chụp hình up lên nhé
Cố Tín mở bức ảnh cô nàng đã gửi ra xem lại, hơi nghi ngờ nhíu nhíu mày
Suối nước nóng? Hình như mấy ngày trước cũng có nghe Tiêu Cố nói tiệm thịt xiên của họ sẽ đi du lịch ở suối nước nóng này… Không trùng hợp vậy chứ?
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi tin nhắn riêng cho Tiêu Cố trước: “Ở tiệm thịt xiên của anh có người nào tên là Thẩm Thi Thi không?”
Một lát sau, Tiêu Cố trả lời lại: “Có một người, sao thế?”
Cố Tín sửng sốt chớp mắt nhìn, khóe miệng cong lên: “Không sao, rảnh rỗi em sẽ tới thịt xiên ở tiệm của anh ăn thôi :)”
Gửi xong tin nhắn đó, tự nhiên anh lại nhớ đến một chuyện khác. Tiệm của Tiêu Cố hôm nay đi du lịch, vậy thì Chu Nghi Nhiên cố ý đến ăn thịt xiên chẳng phải uổng công sao?
Quả thật là Chu Nghi Nhiên đến đó uổng công thật, Cố Tín giới thiệu cho anh tiệm thịt xiên này, anh muốn tới ăn thử một lần. Hôm nay sắp xếp đươc chút thời gian định tới ăn, không nghĩ sẽ nhìn thấy tấm bảng “Du lịch cuối năm, nghỉ bán hai ngày” – treo trên cửa như thế.
Ngay lúc này, điện thoại trên người anh reo lên, là Cố Tín gọi.
Chu Nghi Nhiên nghe máy: “Có chuyện gì à?”
Giọng nói của Cố Tín vang lên từ ống nghe: “Tớ mới biết tin tiệm của anh họ đi du lịch hai ngày này.”
Chu Nghi Nhiên cười nói: “Ừ, bây giờ tớ đang đứng trước một cảnh cửa đóng chặt.”
Cố Tín: “…”
“Xin lỗi nhé.” Anh hơi ngẩng đầu lên, lùa tay vào mái tóc, vuốt ngược về đằng sau, “Ngày kia anh ấy mở cửa trở lại, hôm khác tớ mời cậu đi ăn.”
“Quyết định vậy đi.” Chu Nghi Nhiên tắt máy, liếc nhìn cửa của cửa hàng thịt xiên, xoay người rời đi.
Một giờ sau, Mễ Tinh mang quần áo và đồ dùng tới, đi theo mọi người tiến về khu vực suối nước nóng.
Suối nước nóng ở đây có suối dành riêng cho nam, nơi dành riêng cho nữ, suối cho cả nam và nữ. Dọc đường đi có rất nhiều nữ đồng nghiệp hưng phấn chụm đầu ghé tai: “Không thì chúng mình đi suối hỗn hợp đi, có khi còn đươc nhìn thấy ông chủ Tiêu đó.”
Tắm suối nước nóng đương nhiên là phải mặc rất ít, cũng đồng nghĩa là sẽ lộ rất nhiều. Mấy nữ đồng nghiệp túm tụm lại, cười không đứng đắn, nhìn biểu hiện cũng biết các cô ấy đang tưởng tưởng cái gì.
Nhưng mà tiếc là, Tiêu Cố không đến suối hỗn hợp, các cô đi đến cửa thì liếc nhìn xem thử, chỉ có mỗi mình Tiểu Đức ở bên trong, họ bỏ đi ngay mà không hề do dự.
Tiểu Đức: “…”
Mễ Tình và Thẩm Thi Thi mặc đồ bơi ngâm mình trong suối nước nóng, tựa vào vách đá nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, các nữ đồng nghiệp vừa nãy tới suối hỗn hợp đều quay trở lại, Thẩm Thi Thi cười nói với Mễ Tinh: “Chắc chắn là ông chủ Tiêu không ở đó, chị nhìn xem, ai cũng ủ rũ như quả cà ấy kìa.”
“Hả, ừ…” Mễ Tinh hơi híp mắt, mơ màng đáp một tiếng. Lâu rồi cô chưa được ngâm mình tắm rửa đàng hoàng như thế này, vốn định nhân cơ hội này hưởng thụ cho thật đã, nhưng mặc đồ bơi tắm suối nước nóng thì không thoải mái lắm, giá mà chỉ cần bọc một chiếc khăn tắm để ngâm mình mà thôi, phóng túng thoải mái một chút.
Aizz. Mễ Tinh thoáng ưu sầu.
Lúc cả đoàn mới tới, nghe người dẫn đường giới thiệu, ở chỗ này có một suối nước nóng lộ thiên, là suối nước nóng thiên nhiên không quá lớn, cũng ít người đến tắm. Hay là chờ đến tối, đêm hôm khuya khoắt, trăng cao gió lộng, mọi người đi ngủ hết thì mình đi tắm nhỉ?
Ngâm suối nước nóng tới hơn bốn giờ, mọi người đã thử hết tất cả tác dụng của suối nước rồi mới chịu rời đi. Sau khi ăn cơm tối xong là thời gian thanh nhàn để hoạt động giải trí.
Có người muốn nhân lúc đông người để đi kể chuyện ma, có người muốn chơi trò giết người hay Truth or Dare, có người lại muốn cùng ca hát… Tiêu Cố tổng hợp các ý tưởng kể trên, quyết định đặt một phòng karaoke cỡ lớn, mọi người muốn làm gì thì làm.
Thật ra thì Mễ Tinh lại muốn nghe chuyện ma, mặc dù cô nghe xong sẽ sợ, nhưng cả quá trình thì vô cùng kích thích. Hơn nữa đây là khu nghỉ suối nước nóng trên núi, nếu không có mấy câu chuyện đồn đại về ma quỷ lộng hành thì quả là có lỗi với dòng chữ ngoài kia.
Nhưng mà ở trong phòng karaoke thì làm gì có không khí để mà kể chuyện ma, mấy người muốn nghe chuyện cũng ca hát một hồi, uống rượu rồi ngồi chơi xúc sắc.
Tiểu Vương mang dụng cụ chơi trò Truth or Dare đã được chuẩn bị sẵn ra nghiên cứu, sau đó kêu gọi mọi người cùng tới chơi.
Dụng cụ này là do ông chủ Trang nhờ người đặt làm ra, bên trong có thẻ nhiệm vụ và que bốc thăm bằng trúc nhỏ. Đầu tiên, một người sẽ rút thẻ nhiệm vụ, sau đó mọi người cùng nhau rút thăm, trong tất cả chỉ có cây thăm là có đầu màu đỏ, người nào rút phải cây thăm màu đỏ thì phải thực hiện nhiệm vụ ghi trên thẻ.
Trừ hai người đang song ca một bài hát tình yêu thì tất cả những người còn lại đều bị Tiểu Vương kéo qua chơi trò này.
Tiểu Vương là trọng tài, cô rút một tờ giấy từ trong ô nhiệm vụ, nhìn xong lại bật cười xấu xa.
Mọi người cùng bất an: “Cái gì thế, đừng giả bộ huyền bí như thế nữa, đọc nhanh lên đi.”
Tiểu Vương ho khan hai tiếng làm thanh cổ họng, phát âm rõ ràng đọc to: “Hai người rút phải thăm có đầu đỏ phải hôn nhau, nếu không sẽ phạt mỗi người uống hết một chai bia, phải uống xong trong vòng ba mươi giây.”
…
Mọi người im lặng một hồi, sau đó lại nhao nhao muốn thử.
Tiểu Vương ra vẻ lắc lắc ống thăm bằng đồng, đầu tiên là đưa cho Tiêu Cố: “Ông chủ Tiêu, anh đánh trận đầu đi.”
Tiêu Cố nhìn thoáng qua ống thăm, tiện tay rút một cây. Cả cây thăm được rút ra, mọi người gần như muốn bùng nổ: “Đầu đỏ! Ông chủ khởi đầu thuận lợi quá!”
Tiêu Cố:”…”
Vì người rút được chính là Tiêu Cố, các nhân viên nữ lại âm thầm kỳ vọng.
Có thể hôn ông chủ Tiêu, tính thế nào cũng không thiệt thòi đâu!
Tiểu Vương lại ho khan hai tiếng, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Vậy cây thứ hai cho chị Dung Dung rút ra thử đi nhé, đạo trời nhập cõi Niết bàn đi.” Cô kín đáo nháy mắt với Lâm Tĩnh Dung, ám chỉ cô ấy nên rút thăm cây nào.
Động tác nhỏ này không chỉ Lâm Tĩnh Dung thấy được mà Thẩm Thi Thi ngồi bên cạnh Tiểu Vương cũng nhìn thấy luôn. Cô nàng chớp chớp mắt, sơ sảy đụng nhẹ vào tay của Tiểu Vương, ống thăm tí nữa bay ra ngoài.
“Ôi xin lỗi xin lỗi, em không cố ý đâu.” Thẩm Thi Thi không ngừng nói xin lỗi, còn gom mấy cây thăm sắp rơi ra nhét lại vào ống đựng, chập vào nhau rồi xoa xoa mấy cái.
Tiểu Vương hơi lúng túng, Thẩm Thi Thi làm vậy khiến chính cô cũng không biết cây thăm đỏ ở đâu
Lâm Tĩnh Dung đành chọn đại một cây, là thăm bình thường
Tiểu Vương tiếc nuối nhìn cô ấy một cái, trong ánh mắt còn có cả áy náy.
Những nữ nhân viên khác thấy Lâm Tĩnh Dung rút không được thăm đầu đỏ, mong đợi trong lòng lại tăng thêm một phần. Kết quả là thăm đầu đỏ chần chừ mãi không ran, Thẩm Thi Thi tò mò hỏi thử: “Nếu người rút trúng cây thăm đầu đỏ còn lại là đàn ông thì sao?”
Một giây sau là sự yên tĩnh đến lạ kì, không ai trả lời được câu hỏi đó.
Còn làm sao nữa? Ông chủ bảo làm thế nào thì sẽ thế đó thôi.
Ống thăm bằng trúc truyền đến tay Mễ Tinh, Thẩm Thi Thi ở phía đội diện làm một động tác tay cổ vũ cô cố gắng.
Mễ Tinh: “…”
Tại sao cô lại phải thêm dầu vào chuyện này cơ chứ.
Nhưng không biết có phải do do tinh thần của Thẩm Thi Thi quá mạnh mẽ, hay là vận khí của cô tốt đến mức bất ngờ, cây thăm đầu đỏ duy nhất lại bị cô rút trúng.
Nhìn thấy trên đầu thăm là màu đỏ tinh tế, cả phòng bao phút chốc ồn ào như đến phiên họp chợ, ngay cả hai người còn đang hát tình ca cũng hùa theo dù chẳng rõ nội tình.
Hai cây thăm đỏ cùng bị rút, những người còn lại không cần rút tiếp nữa. Dưới ánh mắt bao vây của mọi người, Mễ Tinh cảm thấy như ngồi giữa bàn chông.
Tiểu Vương nhíu mày nhìn Lâm Tĩnh Dung, sắc mắt cô ấy vẫn cực kì trầm tĩnh, nhưng nhìn qua là biết vốn không được bình thường.
Mễ Tinh và Tiêu Cố bị mọi người đẩy đến giữa phòng, một người bối rối còn người kia lại ung dung ổn định.
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, mặt Mễ Tình sắp đỏ như mông khỉ rồi kìa ~” Thẩm Thi Thi miệng thì nói mọi người đừng ồn ào, nhưng lại là người gây rối ầm ỹ nhất.
Mễ Tinh nhìn cô nàng một cái, khóe miệng giật giật.
Tiểu Vương Nhất mãi không chịu lên tiếng, Thẩm Thi Thi tự giác đảm nhiệm vai trò làm trọng tài: “Bây giờ, hai người hoặc là hôn nhau, hoặc là trong vòng ba mươi giây phải uống hết một chai bia.”
Vừa nói cô nàng vừa lôi hai chai bia từ dưới đáy bàn lên, còn cố ý đặt nặng xuống bàn rầm một tiếng.
Mễ Tinh buồn muốn chết luôn mà, trong vòng ba mươi giây uống hết một chai bia, đối với cô mà nói căn bản là không thể, nhưng mà hôn Tiêu Cố, cái này lại càng không thể được! Cô còn chưa cho đi nụ hôn đầu đâu đấy!
Hai cái hại so sánh lấy bên nào nhẹ hơn, Mễ Tinh quyết định liều mạng, uống rượu thì uống rượu, dù sao ngày mai cũng có thể ngủ cả ngày trong phòng.
Lúc cô đang chuẩn bị tiến tới cầm chai rượu, bả vai lại bị có người giữ lại.
Tiêu Cố nghiêng người sát lại gần Mễ Tinh, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn là khuôn mặt điển trai đó, nhanh chóng phóng đại trước mắt cô,
Nụ hôn vừa nhẹ nhàng phảng phất, tựa như lông chim vừa phủ xuống trên môi.