Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 31:

Trước Sau

break
Ninh Hạ chỉ chần chừ vài giây, rồi nhận lấy tiền: “Cảm ơn bà Phó. Con sẽ trông chừng Phó Viễn.”
Thấy Ninh Hạ nhận tiền, bà Phó ngay lập tức cảm thấy yên tâm.
Bà xoay người, căn dặn Phó Viễn: “Tiểu Viễn, con phải ngoan ngoãn đi theo Hạ Hạ, không được chạy lung tung, không được bướng bỉnh, biết chưa?”
Phó Viễn lúc này mới buông tay đang nắm góc áo Ninh Hạ, rồi cẩn thận nắm lấy tay cô, nghiêm túc gật đầu: “Không chạy lung tung, sẽ ngoan mà.”
“Đúng, đúng, đúng!” Bà Phó cười hiền lành, nhìn hai đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Bà Phó, bọn con đi đây, tạm biệt ạ.”
“Ừ, đi đi, cẩn thận xe cộ nhé.”
Ninh Hạ dắt Phó Viễn rời khỏi.
Cô đã hẹn với cô giáo Lâm gặp nhau ở cổng trường.
Ninh Hạ không thích đi trễ, nên ra khỏi nhà sớm hơn giờ hẹn. Dù có bị chậm trễ một chút ở nhà Phó Viễn, cô vẫn đến cổng trường đúng giờ.
Hai người đứng chờ chưa đến vài phút, cô giáo Lâm đã vội vàng chạy đến: “Ôi... Xin lỗi, cô đến muộn.”
Cô giáo Lâm tên là Lâm Uyển Nghi, năm nay 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, được phân công đến dạy ở Trường Tiểu học Thực nghiệm số 3 của thành phố B.
Lâm Uyển Nghi có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc dài đen nhánh chạm eo, là một cô gái miền Nam chính gốc. Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút âm sắc đặc trưng của vùng Giang Nam, rất dễ nghe.
“Không sao, bọn em cũng vừa mới đến.” Ninh Hạ mỉm cười, rồi giải thích: “Em muốn đưa Phó Viễn đi cùng, có được không ạ?”
Dù sao chuyện hôm nay đã làm phiền cô giáo, giờ lại mang thêm Phó Viễn, Ninh Hạ sợ cô Lâm sẽ khó chịu.
Lâm Uyển Nghi dịu dàng mỉm cười: “Đương nhiên được chứ. Phó Viễn là một cậu bé ngoan mà.”
Phó Viễn có vẻ như không nghe thấy, chỉ mải mê ngắm đôi găng tay có hình con thỏ của Ninh Hạ.
Nhưng nhìn khóe môi khẽ nhếch, ai cũng thấy cậu đang rất vui.
Dù Phó Viễn mắc chứng tự kỷ, nhưng khi có Ninh Hạ bên cạnh, cậu thường rất ngoan.
Vậy là ba người cùng đi bộ đến ngân hàng gần đó.
Giờ làm việc buổi sáng nên ngân hàng không có quá nhiều người.
Lâm Uyển Nghi cầm tờ đơn gửi tiền, giúp Ninh Hạ điền đầy đủ thông tin, sau đó Ninh Hạ cầm đơn và tiền đi tới quầy giao dịch.
Quầy khá cao, Ninh Hạ không với tới, dù đã cố nhón chân cũng chỉ lộ ra hai cái bím tóc nhỏ trên đầu. Cuối cùng, nhân viên ngân hàng phải lấy cho cô một cái ghế, cô mới có thể đứng vừa đủ.
Ninh Hạ hơi ngượng, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Nhân viên ngân hàng nhìn cô bé tròn trĩnh nhưng nghiêm túc này, cảm thấy rất đáng yêu.
Giao dịch được xử lý rất nhanh, không tốn nhiều thời gian, tiền đã được gửi vào tài khoản.
Ninh Hạ chỉ gửi 500 tệ.
Còn 100 tệ cô định tiêu xài trong ngày hôm nay.
Cuộc sống không chỉ cần nỗ lực mà còn phải biết tận hưởng.
Ninh Hạ muốn dạo một vòng quanh khu phố mua sắm gần đó. Từ khi sống lại, ngoài việc đi học, cô chưa hề ra ngoài chơi.
Nhưng Ninh Hạ không chắc cô Lâm có còn thời gian không.
Sau khi hỏi ý kiến và nhận được cái gật đầu từ cô giáo, Ninh Hạ rất quyết đoán dẫn cả hai người đến một cửa hàng chuyên bán đồ xinh xắn.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc