Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 32: Trời ơi, cậu đúng là bảo bối!

Trước Sau

break
Trong tiệm ấm áp nhờ máy sưởi, Ninh Hạ vừa bước vào đã cảm thấy hơi ấm dễ chịu.
Có lẽ vì kỳ nghỉ đông, trong tiệm đông người, nhạc pop thời thượng đang được phát.
Cửa hàng bày bán đủ loại hàng hóa sặc sỡ, nhìn hoa cả mắt.
Sau khi hỏi nhân viên bán hàng, Ninh Hạ đi thẳng đến khu bán găng tay.
“Em định mua găng tay cho mình à?” Lâm Uyển Nghi tò mò hỏi.
Ninh Hạ lắc đầu. Cô định mua tặng bà Phó.
Buổi sáng, Ninh Hạ để ý thấy tay bà Phó không có găng, phải cầm xẻng, lạnh đến mức đỏ bừng.
Ngay lúc đó, cô quyết định sẽ mua tặng bà một đôi găng tay.
Vậy nên cô đã vui vẻ nhận tiền.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy, giúp đỡ người khác không phải chỉ là thương hại một chiều. Đôi khi việc nhận giúp đỡ cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng.
Trên kệ có rất nhiều loại găng tay, Ninh Hạ chọn đôi đắt nhất, giá 18 tệ.
Dù hơi đắt, nhưng chất lượng thật sự rất tốt, chỉ cần chạm vào đã thấy mềm mịn.
Cô cầm găng tay đi thanh toán.
Ninh Hạ bỏ đôi găng vào túi, rồi đưa cho Phó Viễn, dặn: “Đây là tặng bà Phó, về nhà phải nhớ đưa cho bà nhé.”
Nếu đưa trực tiếp cho bà, cô sợ bà sẽ không nhận.
Nhưng chỉ cần dặn dò Phó Viễn, cậu nhất định sẽ làm theo.
Phó Viễn chu môi, trông có vẻ thất vọng. Cậu nhìn Ninh Hạ, rồi lại nhìn cái túi.
Ninh Hạ hiểu rõ ý cậu, cô hỏi: “Cậu cũng muốn có à?”
Cô nhìn đôi tay nhỏ không có găng của Phó Viễn: “Thôi được rồi, mình cũng mua cho cậu một đôi.”
Ninh Hạ đang định quay lại tiệm thì Phó Viễn giữ cô lại.
Cậu nhìn vào đôi găng tay màu hồng phấn của Ninh Hạ...
“Không thể lúc nào cũng dùng đồ cũ của mình được. Mình sẽ mua cho cậu đôi mới nhé? Cũng là màu hồng phấn có được không?” Ninh Hạ dịu dàng dỗ dành.
Phó Viễn không nói gì.
Ninh Hạ thở dài, rồi chịu thua, cởi găng tay của mình ra: “Thật hết cách với cậu.”
Lâm Uyển Nghi nhìn hai đứa nhỏ, cảm thấy buồn cười. Có lẽ Ninh Hạ không nhận ra, cô đã chiều Phó Viễn biết bao nhiêu.
Ninh Hạ tháo găng tay, đeo vào tay Phó Viễn. Cô chạm vào tay cậu, ngạc nhiên nhận ra tay cậu rất ấm.
Rõ ràng không đeo găng, vậy mà giữa trời lạnh thế này, tay cậu vẫn ấm áp?
Ninh Hạ không tin nổi, chạm thử tay kia của cậu, cũng thấy ấm áp vô cùng.
“Trời ơi, cậu đúng là bảo bối! Thật giống như lò sưởi di động vậy.” Sợ lạnh, Ninh Hạ cảm thấy cầm tay Phó Viễn là liền ấm ngay: “Mau cho mình ấm ké đi.”
Phó Viễn kéo tay Ninh Hạ, nhét vào túi áo khoác của mình. Ninh Hạ ngay lập tức cảm thấy ấm áp, giống như được sưởi ấm tự nhiên.
Vậy là khi Lâm Uyển Nghi ra khỏi cửa hàng, cô nhìn thấy hai đứa nhỏ, mỗi đứa một tay đeo găng hình thỏ màu hồng, tay còn lại nắm chặt vào nhau, cùng đặt trong túi áo của Phó Viễn.
Hai đứa sát lại gần nhau, trông thân thiết vô cùng.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc