Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 30:

Trước Sau

break
Vì trời lạnh, mấy ngày nay bà Phó không thể ra ngoài làm việc được.
Người lao động chân tay luôn không chịu ngồi yên. Thấy tuyết ngừng rơi, bà Phó liền ra dọn tuyết.
Suốt buổi sáng, bà đã hất được một đống tuyết thành một ngọn đồi nhỏ. Còn Phó Viễn thì đang ngồi xổm bên đó, nặn người tuyết.
Những người tuyết đủ hình dáng to nhỏ, béo gầy, đứng vây quanh Phó Viễn.
Cậu vui vẻ vô cùng, gương mặt đỏ bừng vì lạnh, nhưng tràn ngập niềm vui không thể tin nổi.
“Chào bà Phó ạ.” Ninh Hạ ngoan ngoãn chào.
Phó Viễn vừa nghe thấy giọng Ninh Hạ, vẻ mặt vui mừng còn rõ hơn trước, vội đứng dậy chạy về phía cô.
Nhưng vì xung quanh là một đống người tuyết, cậu nhất thời không ra được, quay quanh mấy vòng, cuối cùng giận dỗi đạp một chân vào “những người bạn” rồi vui vẻ chạy tới bên Ninh Hạ: “Hạ Hạ!”
Từ khi nghỉ đến giờ, trời vẫn cứ rơi tuyết, Phó Viễn bị nhốt trong nhà, đã mấy ngày không gặp được Ninh Hạ.
Ninh Hạ bật cười không biết làm sao.
Bà Phó thấy Ninh Hạ, liền dừng tay, chống xẻng xuống, thở hổn hển lau mồ hôi trên trán: “Hóa ra là Hạ Hạ. Trời lạnh như thế mà còn chạy ra ngoài, cẩn thận không lại bị lạnh. Vào trong nhà chơi với Tiểu Viễn đi.”
Phó Viễn gật đầu, nắm tay Ninh Hạ định kéo cô vào nhà.
Ninh Hạ vội giải thích: “Không được, không được. Hôm nay con có hẹn với bạn rồi ạ.”
“Tuyết ngừng rồi, mấy ngày nay ở nhà bức bối lắm nhỉ. Ra ngoài chơi một lát cũng tốt, nhưng đi sớm về sớm nhé, trời sắp tối nhanh đấy.” Bà Phó cười hiền lành.
Ninh Hạ gật đầu: “Vâng, tạm biệt bà Phó ạ.”
Đang định rời đi, thì vạt áo bị ai đó giữ lại. Cô dừng bước.
Quay đầu lại, quả nhiên là Phó Viễn với gương mặt ngây thơ, nắm chặt vạt áo của cô.
“Buông tay ra nào.”
Phó Viễn lắc đầu, trông như một chú gà con cứng đầu.
Ninh Hạ nhíu mày.
Bà Phó thấy vậy, vội buông xẻng, tiến đến gần: “Tiểu Viễn ngoan nào. Hạ Hạ có việc phải đi ra ngoài, lát nữa sẽ về thôi.”
Bà đưa tay muốn gỡ tay Phó Viễn khỏi vạt áo của Ninh Hạ.
Tiếc là, nếu Phó Viễn dễ nghe lời vậy, thì đã không phải là Phó Viễn.
Mặc cho bà Phó nói thế nào, cậu cũng chỉ lắc đầu, không chịu buông tay.
Ninh Hạ thở dài bất đắc dĩ: “Bà Phó, con có thể đưa Phó Viễn đi cùng được không? Chúng con chỉ đi dạo ở phố gần đây thôi, buổi chiều sẽ về. Con hứa không đi lung tung đâu.”
Phó Viễn vừa nghe, liền vui mừng gật đầu liên tục.
Bà Phó hơi do dự.
Bà lo Phó Viễn sẽ gây phiền phức cho Ninh Hạ.
Nhưng tính cách của Phó Viễn, bà hiểu rất rõ, nếu không cho đi, không biết cậu sẽ làm ầm lên thế nào.
Bà Phó đưa tay, những ngón tay đỏ bừng vì lạnh, run run rút từ trong túi áo ra một nắm tiền lẻ.
Bà lựa mãi trong mấy tờ một đồng, cuối cùng rút ra tờ 10 đồng, đưa cho Ninh Hạ: “Vậy Tiểu Viễn làm phiền cháu nhé, Hạ Hạ. Hai đứa cầm 10 đồng này mua gì đó ngon mà ăn.”
Với trẻ con những năm 90, 10 đồng là một khoản tiền không nhỏ.
Đặc biệt là với một gia đình nghèo như nhà Phó Viễn.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc