Phó Viễn đang làm bài tập, không hề chú ý tới người phía sau.
Hoàng Siêu chậm rãi thu dọn cặp sách, miệng khẽ lẩm bẩm những lời châm chọc: “Cho dù mày làm người máy giỏi đến đâu, thì mày cũng chỉ là một thằng nhóc không ai thèm nhận nuôi mà thôi.”
Phó Viễn không để ý tới cậu ta, vẫn cúi đầu tiếp tục làm bài.
Thấy Phó Viễn không đáp lại, Hoàng Siêu tức giận. Tại sao hắn dám phớt lờ mình chứ!
Cơn giận bùng lên, Hoàng Siêu giật phăng bài tập của Phó Viễn, ném xuống đất và giẫm mạnh vài lần, rồi hét lớn: “Nghe thấy tao nói gì chưa, đồ con hoang không cha không mẹ!”
Lúc này, Phó Viễn mới ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Siêu. Trong mắt cậu hiện lên sự bối rối, lúng túng và cả sợ hãi.
Trước đây cậu từng bị gọi là thằng ngốc, thằng ăn xin, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị mắng là con hoang.
Con hoang? Nghĩa là gì vậy?
Sự mơ hồ không hiểu khiến nỗi sợ trong lòng Phó Viễn dần dâng lên.
Nhìn thấy nét mặt sợ hãi bất lực của Phó Viễn, Hoàng Siêu cảm thấy thoải mái hẳn, như thể giải tỏa được cảm xúc bức bối từ lâu.
Cậu đắc ý nói: “Mày tưởng bà Phó là bà ruột của mày à? Tao nói cho mày biết, mày chỉ là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi mà bà ấy nhặt được thôi. Một ngày nào đó, bà ấy cũng sẽ không cần mày nữa. Cả Ninh Hạ cũng sẽ không cần mày, vì mày là đồ con hoang, không ai thèm, đồ ăn xin, con hoang!”
Phó Viễn đang bối rối, nhưng khi nghe Hoàng Siêu nói rằng Ninh Hạ cũng sẽ không cần mình, cơn tức giận trong ngực cậu bùng lên.
Cậu đứng dậy, dồn hết sức đẩy mạnh vào ngực Hoàng Siêu.
Hoàng Siêu không kịp phản ứng, ngã nhào vào ghế, cẳng chân va vào chân ghế sắc nhọn, đau nhói đến tận tim.
Đau đớn khiến Hoàng Siêu nhăn mặt, tức giận trừng mắt: “Đồ con hoang, mày dám đánh tao!”
Hoàng Siêu cắn răng chịu đau, gào lên và lao vào Phó Viễn.
Hai đứa bắt đầu lao vào đánh nhau giữa phòng học chật chội, nơi bàn ghế ngổn ngang.
Hoàng Siêu thường xuyên đánh nhau với bạn, ra tay rất tàn nhẫn. Đối với người bình thường, chắc chắn đã khóc lóc thảm thiết từ lâu.
Nhưng Phó Viễn không phải người thường.
Cậu không sợ đau, cũng không sợ chết, kiên cường chịu đòn rồi phản công, đấm từng cú mạnh vào bụng Hoàng Siêu.
Hoàng Siêu không ngờ cậu bé trông gầy gò nhỏ nhắn như Phó Viễn lại có sức mạnh lớn như vậy, và khi đánh nhau lại dữ dội đến thế. Giờ đây, cậu chỉ cảm thấy trong họng có gì đó muốn trào ra.
Cậu bắt đầu hối hận vì đã chọc giận Phó Viễn.
Hai đứa vật lộn trên sàn, bàn ghế xô đẩy kêu rầm rầm, cuối cùng làm kinh động tới các thầy cô trong văn phòng gần đó.
Cô Lâm và Ninh Hạ vội vã chạy tới, thấy hai đứa đang vật lộn trên đất.
Cô Lâm cố gắng kéo chúng ra, nhưng sức của hai đứa trẻ đang đánh nhau rất lớn. Cô Lâm chỉ là một người phụ nữ nhỏ nhắn, làm sao có thể tách chúng ra được.