Ngay cả Lý Dũng cũng không nhịn được mà xin: “Phó Viễn, cho tớ chơi một chút được không? Chỉ một chút thôi, làm ơn mà.”
“Tớ cũng muốn chơi một chút, chỉ một lần thôi!”
Tình bạn của những đứa trẻ đôi khi thật đơn giản, nhất là giữa các cậu con trai.
Khi nhận ra tài năng của ai đó, mọi hiểu lầm có thể tan biến, và chúng nhanh chóng hòa nhập với nhau.
Đây cũng là lý do hôm nay Ninh Hạ cố ý mang con robot tới.
Sự ngăn cách trong lòng mọi người giống như một ngọn núi lớn, không dễ dàng thay đổi.
Thầy cô và cha mẹ có dạy dỗ, mắng mỏ thế nào cũng không thể khiến bọn trẻ thực sự khâm phục.
Cô muốn mọi người phát hiện ra điểm mạnh của Phó Viễn, để không ai còn nghĩ cậu là kẻ ngốc hay thằng ăn xin.
Chỉ như vậy, Phó Viễn mới được tôn trọng thật sự.
Đám con trai háo hức vây quanh Phó Viễn.
Phó Viễn có chút lo lắng, nhưng cậu nhận ra các bạn không có ác ý. Vì vậy, cậu vui vẻ khoe con robot.
Hoàng Siêu vẫn giữ thái độ do dự, muốn tham gia nhưng lại không dám, trông giống hệt một con gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Ninh Hạ nhìn thấy mà cảm thấy buồn cười.
Từ đó, lớp học bỗng nổi lên phong trào lắp ráp mô hình.
Dẫn đầu là Vương Gia Tư và mấy đứa trẻ, bắt đầu học theo Phó Viễn, tìm kiếm linh kiện để lắp ráp đồ chơi.
Khi gặp chỗ không hiểu, chúng lại đi tìm Phó Viễn.
Phó Viễn vẫn không thích nói chuyện, nhưng khi Vương Gia Tư và các bạn mang linh kiện đến, cậu cũng sẵn lòng giúp họ sửa chữa những chỗ chưa hoàn hảo.
Bọn trẻ nhanh chóng hòa đồng.
Cả lớp dần nhận ra rằng, thực ra thằng ngốc cũng không hề ngốc.
Phó Viễn có thành tích rất tốt, luôn đứng thứ hai trong lớp mỗi kỳ thi.
Cậu còn có đôi tay khéo léo. Những mảnh sắt vụn qua tay cậu liền biến thành món đồ chơi thú vị.
Phó Viễn không thích nói chuyện, nhưng mỗi khi có bạn đến nhờ giúp, cậu đều vui vẻ giúp đỡ.
Mọi người dần dần chấp nhận Phó Viễn, không còn gọi cậu là thằng ngốc hay thằng ăn xin nữa.
Bầu không khí trong lớp trở nên rất tốt.
Chỉ là, Hoàng Siêu vẫn giữ vẻ bối rối và ngượng ngùng. Lúc này, người bị cô lập và không có bạn bè lại chính là cậu ta.
Cậu cũng muốn tham gia cùng mọi người, nhưng cậu ghét Phó Viễn, ghét thằng ăn xin đó.
Chính vì cậu ta, cậu bị mẹ đánh, và Ninh Hạ mà cậu thích cũng ghét cậu.
Giờ ngay cả những người bạn thân nhất của cậu cũng thành bạn của Phó Viễn.
Tất cả là lỗi của thằng ăn xin đó!
Một ngày tan học, Ninh Hạ bị cô Lâm gọi vào văn phòng để làm chút việc. Cô dặn Phó Viễn chờ mình trong lớp.
Mọi người trong lớp dần dần về hết.
Chỉ còn lại một mình Phó Viễn, và Hoàng Siêu ngồi phía sau cậu.