Phải đến khi thầy thể dục chạy tới mới lôi được Phó Viễn và Hoàng Siêu ra.
Phó Viễn vẫn định xông lên đánh tiếp, nhưng Ninh Hạ giữ chặt tay cậu: “Phó Viễn!”
Nghe thấy giọng Ninh Hạ, Phó Viễn như quả bóng xì hơi, đầu cúi xuống, không dám nhìn cô.
Cô Lâm tức giận đập vào vai Hoàng Siêu: “Lại là em! Sao lại bắt nạt bạn nữa!”
“Cô ơi, cậu ta cũng đánh em! Đánh đau lắm!” Hoàng Siêu bất mãn cãi lại.
Thầy thể dục tét vào đầu cậu: “Mặt mày chẳng có vết gì mà còn dám kêu.”
Hoàng Siêu đau đớn vô cùng.
Phó Viễn đánh cậu ở những chỗ được quần áo che kín, không nhìn thấy. Còn vết thương của Phó Viễn thì chủ yếu trên mặt, trông rất đáng sợ.
Hoàng Siêu cảm thấy ấm ức. Cậu nghi ngờ Phó Viễn cố ý, nhưng ai mà tin được một thằng ngốc lại có mưu mô như thế.
“Nói, tại sao lại đánh nhau?” Ninh Hạ quay sang hỏi Phó Viễn.
Phó Viễn vẫn im lặng như mọi khi. Cô nhìn sang Hoàng Siêu, cậu ta cũng không dám nói gì.
Hoàng Siêu sợ nếu Ninh Hạ biết chuyện cậu mắng Phó Viễn là con hoang, cô sẽ càng ghét cậu hơn…
Thế là, cả hai đứa đánh nhau nhưng lại cùng im lặng không nói.
Cô Lâm cũng không biết phải làm gì.
“Gọi phụ huynh đi.” Thầy thể dục đề nghị.
“Nếu bọn họ không muốn nói thì đừng nói. Gọi phụ huynh làm gì. Cô giáo cứ để mặc bọn chúng đánh nhau đi!” Ninh Hạ tức giận, đeo cặp lên định về nhà.
Phó Viễn thấy vậy, vội vàng cầm cặp sách đi theo cô.
Thầy thể dục nhìn bóng dáng Ninh Hạ đi xa, gãi đầu: “Con bé này cũng dữ ghê.”
Cô Lâm phì cười: “Không phải sao, cứ như người lớn vậy. Trong lớp, chỉ có mình nó là giỏi nhất. Nhờ có nó, mấy đứa quỷ nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời.”
Trừ một người luôn thích gây rối là Hoàng Siêu…
…
Hai thầy cô không hẹn mà cùng quay lại nhìn Hoàng Siêu.
Cậu giật mình, vội cầm cặp sách chạy đi: “Chào thầy cô ạ!”
Phó Viễn vẫn lẽo đẽo đi theo sau Ninh Hạ, mãi cho đến khi cô về đến nhà, cậu mới ngồi xổm trước cửa.
Bà ngoại Ninh chưa về, trong nhà chỉ có Ninh Hạ.
Cô cất cặp, rửa tay sạch sẽ, nhìn qua cửa sổ thấy Phó Viễn vẫn còn ngồi đó.
Qua mười phút…
Cuối cùng cô không đành lòng, mở cửa: “Vào đi.”
Phó Viễn bước từng bước nhỏ, trông rất rụt rè.
Ninh Hạ lấy hộp thuốc mà bà ngoại để sẵn trong nhà, chỉ vào chiếc ghế: “Ngồi xuống, để tôi bôi thuốc cho.”
Phó Viễn ngoan ngoãn ngồi xuống, để Ninh Hạ dùng ngón tay nâng cằm mình lên, ngắm nghía vết thương bên trái bên phải.