Hàn Chiêu Chiêu lơ đãng chạm vào đôi mắt kia, nhận ra được hơi thở lạnh băng trong đó nên hoảng sợ, vội vàng ổn định lại cơ thể, đẩy cái đỡ của Triệu Vân Khải ra.
"Mình không sao." Cô nói.
Giang Phỉ đi tới, lúc anh tới gần trái tim của Hàn Chiêu Chiêu đập càng lúc càng nhanh, anh muốn làm gì?
"Bạn học Triệu, chào cậu nhé, đúng là nghe danh đã lâu." Giang Phỉ mỉm cười với Triệu Vân Khải, cơ thể đương nhiên chắn ngang giữa hai người, hoàn mỹ ngăn cách hai người ra.
Triệu vân Khải gật đầu: "Chào cậu." Cậu ta không nói rõ được cảm giác, tuy rằng người trước mắt đang cười nhưng lại làm cho người khác một loại cảm giác sâu không lường được. Tầm mắt của cậu lướt qua Giang Phỉ nói với Hàn Chiêu Chiêu ở đằng sau: "Chiêu Chiêu, tình trạng của cậu không ổn lắm, mình đưa cậu tới phòng y tế xem nhé."
Chiêu Chiêu?Ha. Khóe miệng Giang Phỉ nhếch lên một vòng cung, nhưng ý cười lại không được thể hiện trong mắt.
Gọi thân mật như vậy à. Thanh mai trúc mã đúng không? Hóa ra cô gái của anh còn có thứ này đấy.
"Không cần đâu, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm đâu, vừa nãy chỉ là mình không đứng vững thôi." Hàn Chiêu Chiêu cúi thấp đầu trả lời không dám nhìn thẳng vào mắt của Triệu Vân Khải. Cô cảm thấy lúc này không thể để Triệu Vân Khải làm xáo trộn lên, hơi thở của người phía trước cô đang rất khó chịu rồi.
Như gió thổi báo giông tố sắp đến vậy.
Triệu Vân Khải nhíu mày vẫn muốn khuyên bảo nhưng lời nói lại bị Giang Phỉ cắt ngang. Chỉ nghe thấy anh nói với Hàn Chiêu Chiêu: "Nếu đã như vậy thì để tôi đưa em quay lại lớp học nhé."
Hàn Chiêu Chiêu cứng ngắc không dám di chuyển, cô muốn từ chối, cô không muốn người này đưa cô về lớp đâu!
"Tôi..."
"Vậy tốt quá, cảm ơn nhé học sinh mới."
Lời của Hàn Chiêu Chiêu còn chưa nói xong thì bạn cùng bàn đã thay cô cảm ơn Giang Phỉ rồi. Ngay lập tức hai mắt cô mở to sợ hãi nhìn về phía bạn cùng bàn.
"Nên làm mà, giữa bạn học phải có tình bạn với nhau chứ." Giang Phỉ nói, "Hả? Em vừa muốn nói gì à?"
Anh mỉm cười nhìn Hàn Chiêu Chiêu, cô lại không nói ra một câu nào, lời từ chối lởn vởn ở trong miệng cuối cùng lại bị nuốt trở lại trong bụng, không có sức phản kháng, đành chịu thôi.
Triệu Vân Khải luôn cảm thấy Hàn Chiêu Chiêu có gì đó không đúng càng không yên tâm: "Mình đi cho."
"Không cần đầu bạn học Triệu, chúng tôi cùng lớp càng tiện hơn mà. Hơn nữa, bạn bè đang đợi cậu tới chơi bóng đấy." Ngón tay Giang Phỉ chỉ sân thể dục, người bên đó đang vẫy tay với Triệu Vân Khải.
Bạn cùng bàn nói: "Không sao đâu, cậu đừng lo lắng mà học bá, đi qua chơi bóng đi, Chiêu Chiêu cứ để học sinh mới đưa về là được rồi."
Hàn Chiêu Chiêu nghẹn ứ không nói gì cảm thấy rất không biết phải làm sao với bạn cùng bàn của mình.