Cho dù như vậy anh cũng không buông tha.
Giang Phỉ nhếch miệng.
Người ở đây rồi còn nhiều cơ hội mà. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể thân mật.
Khỏi phải lo, ngày tháng còn dài mà.
Vào tiết thể dục Hàn Chiêu Chiêu bị trẹo chân.
Nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng lắm nhưng vừa động đã thấy đau rồi. Hàn Chiêu Chiêu ngồi một bên, bạn cùng bàn rất nhanh đã chạy tới quan tâm hỏi han: "Không sao chứ?"
Hàn Chiêu Chiêu lắc đầu: "Vẫn ổn."
Bạn cùng bàn cười khẽ: "Ồ, xem ra tốt thật, học bá tới thăm cậu kìa."
Hàn Chiêu Chiêu dọc theo tầm mắt của bạn cùng bàn nhìn thấy Triệu Vân Khải đang chầm chậm tiến về phía cô.
Đối phương đi tới bên cạnh cô, trên mặt mũi đều là quan tâm. Cơ thể ngồi xổm xuống trước mặt cô làm bộ muốn xem chân của cô, hơi nhíu mi lại: "Sao lại không cẩn thận thế này?"
Bạn cùng bàn ở bên cười hề hề trêu đùa: "Chiêu Chiêu đúng là có phúc ghê, có thanh mai trúc mã dịu dàng quan tâm như thế, vẫn là học bá có khác."
"Đừng có nói lung tung." Hàn Chiêu Chiêu rất xấu hổ, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Triệu Vân Khải, trong lòng ảo não vì lời nói đùa tùy ý của bạn cùng bàn.
"Thế sao?"
Bỗng nhiên có một âm thanh không phải của ba người họ xen vào, tiếng nói vừa dứt, toàn thân Hàn Chiêu Chiêu cứng đờ, cảm giác sau lưng bị người nào đó nhìn chằm chằm, nóng rực như lửa đang cháy.
Hai người còn lại phản ứng khác nhau.
Bạn cùng bàn rất hưng phấn, học sinh mới ở ngay trước mắt thật đúng là một cơ hội tốt để bắt chuyện mà.
"Học sinh mới, chào cậu!"
Giang Phỉ lễ phép quay sang cười ôn hòa không để lộ ra một khuyết điểm nào: "Chào cậu."
Anh giống như vô tình liếc mắt nhìn hai người Hàn Chiêu Chiêu và Triệu Vân Khải hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chiêu Chiêu bị trẹo chân." Bạn cùng bàn đáp.
"Ồ? Vậy đây là..." Giang Phỉ ra hiệu cho hai người, ý là tình huống bây giờ thế nào.
Bạn ngồi cùng bàn vui tươi hớn hở miêu tả lại quan hệ của hai người: "Người này là học bá lớp bên cạnh, lớp 1 đấy, cũng là thanh mai trúc mã của Chiêu Chiêu."
"Thanh mai trúc mã à."
Lúc nói câu này anh gằn từng chữ một giống như đang nhấm nuốt ý vị trong đó, cảm xúc trong mắt che giấu rất kỹ, người bên ngoài nhìn không thấy có gì bất thường cả, nhưng Hàn Chiêu Chiêu lại nghe ra một mùi vị bất an, suy nghĩ tương tự gần như uy hiếp.
Hàn Chiêu Chiêu hơi luống cuống, trực giác muốn rời đi nhưng sau khi đứng dậy, do cái chân bị đau nên không có sức, đứng dậy cũng không xong lảo đảo muốn ngã.
Triệu Vân Khải đứng gần, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, hai tay bắt được cánh tay của cô, nhìn giống như muốn ôm cô vào trong lòng.
Tư thế của hai người rất chướng mắt. Giang Phỉ híp mắt, ánh sáng u ám trong con ngươi hiện lên, hơi thở trầm thấp.