Giang Phỉ quay đầu kéo cánh tay của Hàn Chiêu Chiêu vòng qua cổ của anh, tay phải của anh vòng qua vòng eo của cô.
Hàn Chiêu Chiêu vùng vẫy, tay phải Giang Phỉ càng thêm lực ấn vào eo của cô. Đồng thời cúi đầu sát vào bên tai cô, nửa uy hiếp nói: "Không phải bị trẹo chân sao, nếu như lại đứng không vững thì phải làm sao bây giờ, phải đỡ đấy."
Quả nhiên anh vẫn nhớ kỹ chuyện ban nãy Triệu Vân Khải đỡ cô! Nhưng mà lúc đó cô đứng không vững mà thôi, lại không có yếu ớt tới mức cần phải nâng đỡ, huống hồ là anh lại không có lý do gì để làm thế với cô cả.
Cô đẩy ra nhưng sức lực của đối phương rất lớn, không những không thể đẩy anh ra mà ngược lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Hàn Chiêu Chiêu đành từ bỏ, cuối cùng không phản kháng nữa để anh nâng như vậy. Cũng lười nhìn biểu cảm của Triệu Khải Vân, cúi đầu thầm thở dài.
Giang Phỉ cúi đầu thổi một hơi vào tai cô: "Thế này mới ngoan chứ."
Triệu Vân Khải Khải bị bạn bè gọi quay lại sân bóng, bạn cùng bàn thì quay lại sân cầu lông, cả người Hàn Chiêu Chiêu gần như tựa vào người Giang Phỉ, hai người đi về lớp học.
Người bên ngoài nhìn thì thấy dáng vẻ này của Hàn Chiêu Chiêu có lẽ bị thương rất nghiêm trọng, phải dựa vào sự nâng đỡ của Giang Phỉ thì mới đi lại được.
Hàn Chiêu Chiêu bị anh mạnh mẽ ấn trên người mà tay phải của anh cũng không an phận, giúp đỡ thì giúp đỡ nhưng vẫn nhân cơ hội thỉnh thoảng đùa bỡn . Cô chỉ cần hơi phản kháng thì anh sẽ càng gia tăng lực cảnh cáo.
"Nếu như em không thích như này thì tôi không ngại bế em đâu. Em thích bế kiểu công chúa chứ?"
Trong nháy mắt Hàn Chiêu Chiêu không dám động đậy nữa.
Dọc đường đi đúng là giày vò, nguyên nhân là đôi khi anh sẽ chấm mυ"ŧ, thỉnh thoảng khi không có người để ý còn khẽ liếʍ vành tai của cô. Nhưng cô không thể phản kháng được chỉ có thể cầu nguyện nhanh về tới lớp học.
Nhưng mà lớp học cũng không phải địa điểm an toàn.
Tiết thể dục đã đi qua một nửa, lúc này trong lớp học chỉ có hai người họ, khi Giang Phỉ đưa cô về vị trí ngồi cũng không lập tức bỏ tay ra, thay đổi tư thế ôm Hàn Chiêu Chiêu vào trong ngực sau đó ngồi trên ghế của cô.
Mà Hàn Chiêu Chiêu Chiêu chỉ có thể ngồi trên đùi của anh!
Trực giác cô thấy không ổn, giãy giụa muốn đứng lên, mà cô đã quên sức lực của cô hoàn toàn không thể lay động được đối phương, còn chưa kịp đứng lên đã bị ấn trở lại.
"Anh muốn làm gì!"
Cô tức giận, không thể tin được trừng mắt với Giang Phỉ.
Một tay Giang Phỉ bắt được hai tay làm loạn của cô, tay kia ôm cả vòng eo của cô, hung hăng ấn cô vào trong lòng mình.