"Phòng làm việc của bạn anh còn thiếu một trợ lý, nhưng chưa có kinh nghiệm thì cần bắt đầu lại từ đầu, giai đoạn đầu sẽ hơi mệt, em có thể chịu nổi không?"
Ánh mắt trong trẻo của Vương Y Bối loé lên, cô cẩn thận hỏi: "Thật sự có thể hả anh?”
Thấy Lục Thanh Kha gật đầu, cô vui vẻ nhào tới ôm hắn một cái.
“Thật tốt quá, cám ơn anh.”
Trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười hồn nhiên, nhận ra được hành vi của mình không ổn, cô dí dỏm le lưỡi.
“Thật ngại quá, tại em vui quá nên…”
Lục Thanh Kha chỉ ừ một tiếng, quay đầu khởi động xe.
Hắn chỉ mặc áo sơ mi, lúc Vương Y Bối vừa mới ôm tới, cách lớp vải mỏng manh, hắn cảm nhận được bộ ngực mềm mại cô.
Bám sát lấy thân thể của hắn, dường như giữa hai người cũng không có tầng quần áo đó vậy, hắn thậm chí có thể cảm giác được loại mềm mại này là hơi mạnh một chút.
Cọ đến mức hắn có phản ứng sinh lý, tuy Lục Thanh Kha biết đây là bình thường, cũng không đáng xấu hổ, nhưng vẫn có loại khác thường cảm giác lôi kéo hắn.
Lúc cô nhào tới, cánh tay mảnh mai mang đến một mùi thơm, nhẹ nhàng khoan khoái thanh nhã, như là mùi trái cây nào đó, cũng không khó ngửi, ngược lại làm cho người ta mê muội.
Lục Thanh Kha không thể tự khống chế nghĩ đến bộ ngực của cô chắc là kiểu ngực mềm vểnh cao, không mặc nội y chắc là cũng sẽ rất đầy đặn, cô có làn da trắng, nên chắc chắn ngực cũng sẽ rất trắng.
Váy có cổ thấp làm cho một phần khe ngực của cô lộ ra, hai bầu vυ" như muốn bật ra ngoài, không khó tưởng tượng ngực của cô lớn bao nhiêu, đại khái sẽ không nhỏ hơn cup C.
Hắn và Lâm Nguyệt vẫn chưa chính thức làm qua.
Hai người là phụ huynh tác hợp, gia cảnh ngang nhau, tính cách Lâm Nguyệt ôn hòa, làm người kết hôn là thích hợp nhất.
Chưa nói tới có thích hay không, nhưng nếu đã ở bên nhau, hắn chưa từng nghĩ tới chia tay.
Lần trước đã đến bước cuối cùng, Lâm Nguyệt lại kêu dừng ở thời khắc quan trọng, cô nói vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Lục Thanh Kha luôn luôn không thích ép buộc người khác, hắn không quá khó xử mà rời khỏi người cô ấy.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như ngực của Lâm Nguyệt nhỏ hơn ngực của Vương Y Bối rất nhiều, không đầy đặn như vậy, một tay hắn vẫn có thể bóp được.
“Đến đây thôi, em tự đi vào được rồi.” Giọng nói êm tai của Vương Y Bối cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Lục Thanh Kha dừng xe trước cổng trường đại học A, phát hiện mình đang có ý nghĩ dâm dục với bạn cùng phòng của bạn gái, đây cũng không phải là một biểu tượng tốt gì, hắn cúi đầu đang muốn châm thuốc, bị một bàn tay nhỏ lạnh lẽo giữ chặt cổ tay, Vương Y Bối đặt một túi ô mai vào trong tay hắn: "Lúc nghiện thuốc lá, ăn ô mai sẽ khá hơn nhiều đó ạ.”
“Hôm nay cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon.”
Trước khi xuống xe, đôi môi mềm mại của cô dán vào tai hắn, dịu dàng nói lời cảm ơn, hơi thở thổi qua, mập mờ lại kiều diễm, Lục Thanh Kha khẽ nhíu mày.
Nhìn bóng lưng cô biến mất trong bóng đêm, Lục Thanh Kha đưa một viên ô mai vào miệng.
Nước ô mai tiết ra, cũng khá là chua, nhưng dư vị lại mang theo một chút ngọt.
Hắn không khỏi nhớ tới câu nói chúc ngủ ngon vừa rồi của Vương Y Bối.
Ngón tay thon dài ấn lên, khép hộp thuốc lá lại.
…
Vương Y Bối vừa về ký túc xá đã nhận được tin nhắn của Lục Thanh Kha.