Vương Y Bối chịu đựng cơn buồn nôn, chộp lấy sơ yếu lý lịch tát lên mặt hắn ta, xoay người rời đi, cô ép mình phải bình tĩnh.
Chuyện như vậy cũng không phải chưa nghe người ta nói qua, một người vì tiền một người vì sắc, cô cảm thấy không có gì hay để phỉ nhổ.
Nhưng nếu như muốn cô đối mặt với một đống thịt mỡ sờ tới sờ lui trên người mình, cô thà chết còn hơn.
Vương Y Bối xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ đã biết đi lên, vất vả lắm mới thi vào được một trường đại học cũng không tệ lắm, mới phát hiện thế giới phong phú như thế.
Mà cô, thuộc về tầng lớp dưới chót.
Lâm Nguyệt lại là loại người ở tầng lớp cao cấp, thậm chí ngay cả những người đàn ông mà cô ấy tiếp xúc cũng vậy.
Không thể kìm được nước mắt, Vương Y Bối ngồi xổm ven đường ôm mặt khóc, cả người run lên bần bật.
Cô phát hiện mình có cố gắng thế nào cũng chỉ phí sức, căn bản không ai để ý, bọn họ chỉ biết lấy thứ họ muốn từ trên người cô, sau đó ép khô cô, lại đẩy ra, giống như ném rác vậy.
“Không ai đáng để em phải khóc như vậy cả.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Vương Y Bối ngẩng đầu, thấy có người đưa một gói khăn giấy tới.
Vương Y Bối nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.
Một mặt chật vật nhất bị người không nên nhìn thấy nhất nhìn thấy, cô không biết nên bày ra biểu cảm gì, đầu nhất thời sụp nguồn.
“Đã khuya rồi, đừng ngồi xổm ven đường khóc, anh đưa em về trường nhé.” Là hắn mở miệng trước.
Vương Y Bối gật đầu, cứ như vậy đầu óc trống rỗng theo hắn lên xe.
Cô ma xui quỷ khiến ngồi vào ghế lái phụ, Lục Thanh Kha cũng không để ý những thứ này.
“Sao em lại khóc?”
Lục Thanh Kha không lái xe đi ngay, mà quay đầu nghiêm túc hỏi cô.
Nhiệt độ trong xe hơi thấp, Vương Y Bối cảm thấy mình bây giờ giống như người tránh mưa tìm được nơi trú ẩn tạm thời, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Vốn diện mạo thanh tú dịu dàng cộng thêm khóe mắt vẫn chưa rơi nước mắt trông càng điềm đạm đáng yêu.
Cổ họng Lục Thanh Kha căng thẳng, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ hồng của cô.
Vương Y Bối biết Lục Thanh Kha không có ý gì khác, nhưng cô vẫn được giọng nói dịu dàng của hắn làm cho ấm lòng.
“Hôm nay đi phỏng vấn bị gặp phải chuyện khó xử, em cảm thấy mình rất vô dụng, đọc nhiều sách như vậy mà một công việc tốt cũng không tìm được.” Cô ngửa đầu chịu đựng nước mắt lại sắp chảy ra, cánh môi khẽ run.
“Thế thôi sao?”
Vương Y Bối cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói của cô lạnh nhạt tự nhiên, nhưng lại mang theo một cảm giác quật cường: "Anh biết không? Nhà em có một người em trai, hai người em gái, tụi em sống ở một nơi rất nghèo rất nghèo, thậm chí ngay cả nóc nhà cũng bị dột, lúc còn rất nhỏ, em đã nghĩ, mình nhất định phải chạy trốn, em phải an cư ở thành phố lớn, vĩnh viễn không bao giờ trở lại nơi đó nữa.”
Lúc nói những lời này cũng không có cảm xúc phập phồng gì, giống như đã sớm thành thói quen.
Thấy trong ánh mắt Lục Thanh Kha trộn lẫn thương hại, Vương Y Bối ra vẻ không sao cả mỉm cười: "Có thể đối với người như anh và Nguyệt Nguyệt mà nói, không cần thiết, các anh còn có rất nhiều chuyện phải quan tâm.”
“Nhưng đối với em mà nói, tìm một công việc ổn định ở Giang Thành, là chuyện quan trọng nhất bây giờ. Nếu không tìm được việc làm, em sẽ quay trở lại nơi đã hành hạ em như một cơn ác mộng mà em không muốn quay trở lại".