Lâm Nguyệt chỉ mỉm cười.
Lục Thanh Kha không phản cảm, ngước mắt nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn đôi mắt trong veo như nước của Vương Y Bối, hắn nhếch khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Hai người cùng một chuyên ngành à?”
“Đúng vậy đúng vậy, Hoa Dực nhiều người gửi CV quá, hội tuyển dụng lần trước, chen muốn vỡ đầu cũng không chen vào được.”
“Để anh để ý giúp các em nhé.”
Nghe thấy lời đồng ý của hắn, Chu ŧıểυ Nhiễm càng hăng hái, lúc này mới lấy điện thoại ra muốn thêm wechat của hắn, ngẫm lại lại cảm thấy không quá thỏa đáng, nhìn về phía Lâm Nguyệt: "Mình được phép chứ?"
“Đương nhiên là được rồi.”
Lục Thanh Kha mở wechat, ŧıểυ Nhiễm và Dung Dung đều quét. Chu ŧıểυ Nhiễm thấy Vương Y Bối vẫn chưa lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô: “Y Bối, tận dụng thời cơ, cậu cũng thêm đi.”
Không phải là Vương Y Bối chần chừ thêm wechat, thật ra là cô không muốn thêm, nếu nhìn thấy ảnh chụp chung thân mật của Lục Thanh Kha với Lâm Nguyệt, cô sẽ đau lòng chết mất.
Nhưng sau đó, Vương Y Bối cũng không tìm được bóng dáng của Lâm Nguyệt trong nhóm bạn bè.
Cô ấy chỉ gửi qua một tin nhắn, vẫn là tháng chín năm ngoái, lẻ loi một tấm ảnh, trong ảnh là một bức phác họa, vẽ một con chó lông vàng lè lưỡi, trông rất ngốc.
"Nếu anh rảnh rỗi cũng nhớ giới thiệu giúp cô ấy vài người đàn ông độc thân chất lượng tốt nha anh, nói là cao 1m65, chân dài dáng đẹp, tính cách dịu dàng, quan trọng nhất là vẫn chưa từng yêu đương..." ŧıểυ Nhiễm nhất quyết không tha lôi kéo cô làm quen với người khác.
Vương Y Bối cuống quít che miệng cô: "ŧıểυ Nhiễm, đừng nói nữa, người ta sắp bị cậu phiền chết rồi ấy.”
“Nếu thấy ai hợp thì anh sẽ giới thiệu.” Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười.
Vương Y Bối lúng túng muốn chết, giả vờ không nghe thấy, cúi đầu lướt điện thoại, nhận được một tin nhắn nhắc nhở qua hòm thư.
Là thông báo phỏng vấn của công ty cô gửi sơ yếu lý lịch mấy ngày hôm trước. “Có thể dừng lại không? Em có chút việc phải xử lý, không thể về cùng hai người được.” Thời gian phỏng vấn là ba ngày, nhưng Vương Y Bối không đợi được đến ngày mai.
Cô muốn sớm tìm được việc làm, ít nhất như vậy không cần phải xoè tay xin tiền gia đình nữa.
“Y Bối, cậu sao thế? Có phải ba cậu... "Lâm Nguyệt hơi lo lắng quay đầu lại.
Vương Y Bối không muốn người khác biết ba cô là dân cờ bạc, lập tức ngắt lời Lâm Nguyệt: "Không phải chuyện trong nhà tớ, cũng không phải chuyện quan trọng gì lắm, khi nào tớ về trường sẽ nói cho hai người biết.”
Cô vội vã xuống xe.
Cũng không biết vì sao, ở trước mặt Lục Thanh Kha, lòng tự trọng mà cô tưởng rằng đã mất từ lâu lại lần nữa dấy lên.
Nhưng điều này có thể thể hiện cho cái gì đây, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới mức quen biết thôi.
Bắt một chiếc xe ở ven đường, Vương Y Bối đi đến địa điểm phỏng vấn.
Những người khác đều ăn mặc trầm lặng, chỉ có một vệt đỏ chói mắt ở khu chờ đợi.
Người phỏng vấn là một người đàn ông trung niên, cao to mập thù lù, ánh mắt nhìn Vương Y Bối tựa như sói nhìn dê, hèn mọn lại khao khát.
Vương Y Bối bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta đi đến bên cạnh Vương Y Bối sờ eo cô.
“Anh làm gì vậy?” Vương Y Bối sợ tới mức hét lên.
Giọng nói trịch thượng vang lên bên tai, người đàn ông cách cô rất gần: "Trình độ chuyên môn rất tầm thường, cũng không phải là sinh viên từ các trường đại học hàng đầu, cho dù có tuyển cô vào cũng chỉ có thể làm công tác bưng trà rót nước, hay là làm trợ lý của tôi nhé, đừng uổng phí dáng người đẹp này.”