Bạn trai?
Vương Y Bối giật mình, bối rối quay mặt đi, đến quầy tính tiền.
Cô quay đầu len lén nhìn bóng lưng hai người, có vẻ rất xứng đôi.
Suýt nữa đã hỏi người ta phương thức liên lạc rồi, may là cô chỉ mới để mắt thôi chứ chưa hành động hấp tấp.
Nếu không nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người rất xấu hổ.
Thật vất vả nhất kiến chung tình, đối phương lại là bạn trai của bạn cùng phòng, quả thực còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình nữa.
Vương Y Bối cũng không biết mình đến nhà hàng bằng cách nào, lấy lại tinh thần, cô đã ngồi đối diện Lục Thanh Kha.
Dung Dung và ŧıểυ Nhiễm cầm thực đơn líu ríu thảo luận muốn ăn cái gì.
Lâm Nguyệt không tham dự, cô ấy im lặng ngồi bên cạnh bạn trai.
“Cơm rang rau xanh, thịt hầm, tôm hấp, đầu cá cay, mỗi món lấy một phần nha…”
“Không được, tớ không ăn cay, gần đây trán nổi mụn quá trời luôn, cá dưa chua đi, dù sao cũng là cá.”
"Được, thêm một phần bánh bí đỏ nữa, Y Bối, cậu muốn ăn gì, xem thực đơn không?"
Vương Y Bối lắc đầu từ chối: "Các cậu chọn đi, tớ sao cũng được.”
Vẫn chưa thoát khỏi sự thật mình đã động tâm với bạn trai của bạn cùng phòng, nên cô không có tâm trạng ăn cái gì nữa cả.
“Lạ ghê, trước kia đi ra ngoài mở bếp nhỏ, Y Bối tích cực nhất, hôm nay ngại ngùng đồ..." ŧıểυ Nhiễm cau mày vạch trần cô.
Vương Y Bối cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại, cắn chặt răng.
Hết lần này tới lần khác lúc này còn nghe thấy người đối diện hình như cười khẽ một tiếng, cô xấu hổ muốn chết.
“Có thể ăn thêm một phần canh trứng gà không?” Dung Dung thử hỏi hắn.
Lục Thanh Kha nhướng mày, lễ phép mỉm cười: "Các em cứ tự nhiên, không cần khách sáo đâu.”
Giọng nói trầm thấp thuần hậu, cũng dễ nghe không ngoài dự liệu.
Thật là, bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền, cô hơi ghen tị với Lâm Nguyệt.
Quán này mùi vị rất ngon, thức ăn đưa lên cũng nhanh, một bàn lớn đồ ăn, mọi người chỉ lo ăn cá dưa chua, Vương Y Bối rất thích đĩa tôm bóc vỏ thanh đạm, cô thích ăn tôm, nhưng ghét bóc vỏ, thấy tôm bóc vỏ mắt đều sáng lên.
Đáng tiếc cách cô quá xa, mà đang ngồi trước mặt Lục Thanh Kha, gắp đồ ăn sổ sàng cũng không ổn lắm.
Lục Thanh Kha chợt đưa tay đẩy đĩa tôm đến vị trí cô có thể dễ dàng gắp được.
Vương Y Bối ngẩng đầu, hắn cũng bình tĩnh nhìn lại.
Sâu không lường được, đạm mạc xa cách.
Sự cấm dục trên người hắn lại hấp dẫn người khác, hắn hơi nhếch môi.
Nhìn nhau một lúc, Vương Y Bối nhận thua trước, chủ động cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ăn uống no nê, Lục Thanh Kha lái xe đưa bọn họ trở về trường.
Vương Y Bối và Dung Dung, ŧıểυ Nhiễm ngồi ghế sau, cô ngồi ở vị trí chính giữa.
Lúc chờ đèn đỏ, Chu ŧıểυ Nhiễm tiến lên, cười tươi rói: "À mà, em nghe nói anh và CEO của tập đoàn Hoa Dực có quen biết nhau, có thể giúp chúng em có một vị trí thích hợp trong đó không ạ?”
“Cậu nói cái đó ra chi vậy?” Dung Dung kéo ống tay áo Chu ŧıểυ Nhiễm, muốn cô ấy đừng nói nữa.
Lục Thanh Kha là kiểu người có tiền, nhưng cũng không phải là đại oan chủng vừa bao ăn vừa bao luôn chuyện công việc cho họ.
Tuy mọi người đều biết ŧıểυ Nhiễm không có tâm tư xấu xa gì, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng nói ra thôi.
“Ui trời, mình hỏi một chút có sao đâu, Lâm Nguyệt cũng không nói gì mà, cậu gấp cái gì, đúng không, Nguyệt Nguyệt?” Chu ŧıểυ Nhiễm hất tay Dung Dung ra, hất cằm về phía Lâm Nguyệt.