Lần sau về nhà phải nhờ mẹ hầm canh nhân sâm tẩm bổ cho cô mới được.
Vậy thì một vấn đề mới lại xuất hiện.
Nhân sâm nên hầm với gà ác hay sườn non đây?
Đinh.——
Tới tầng một rồi.
Những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Giang Thải Phù lập tức bị quét sạch.
Cô như được đại xá, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Hai phút sau, cô hít sâu bầu không khí bên ngoài tòa nhà văn phòng, nở nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày.
Không khí bên ngoài này chẳng phải quá trong lành sao? :)
Khu chung cư nơi Giang Thải Phù sống cách công ty không xa lắm, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới.
Không xa khu chung cư có một siêu thị lớn.
Cô đã quen với việc đi mua sắm vào mỗi tối thứ Sáu sau khi tan làm để dự trữ đủ thực phẩm và đồ ăn vặt cho kỳ nghỉ cuối tuần.
Thời sinh viên, cô thích ra ngoài ăn uống, vui chơi vào cuối tuần, nhưng sau khi đi làm lại trở thành một “trạch nữ” chính hiệu, kiểu người mà bạn bè có mời mọc mấy lần cũng chưa chắc đã ra ngoài.
Lâu dần, bạn bè cũng ít rủ rê cô hơn, mà cô ở nhà một mình cũng thấy thoải mái, ung dung.
Nhưng cuối tuần này có hơi khác một chút.
Bạn cô không chỉ đến nhà ăn lẩu mà còn định ở lại hai đêm nên cô đã chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn vặt, chất đầy cả xe đẩy.
[Lục Kiến Lam: Mình đến trước cửa nhà cậu rồi nè bảo bối.]
[Giang Thải Phù: Mật khẩu vẫn như cũ, cậu vào trước nấu nước lẩu đi, mình về ngay đây.]
[Lục Kiến Lam: Okk.~]
Trên đường đến quầy thanh toán, cô vừa đi vừa chăm chú trả lời tin nhắn của bạn trên điện thoại.
Không cẩn thận, cô dùng quá sức, khiến chiếc xe đẩy mất kiểm soát, bất ngờ đâm vào bắp chân của một người đi ngang qua góc rẽ…
Chết rồi.
Cô bừng tỉnh, vội vàng ngẩng đầu rời mắt khỏi điện thoại.
“Xin lỗ…”
Khoảnh khắc hình bóng người kia lọt vào tầm mắt, câu nói xin lỗi ngắn ngủi bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
Qua chiếc xe đẩy, một chàng trai mặc áo khoác gió xanh đậm bị đụng đến mức theo phản xạ lùi về sau một bước.
Ngón tay cầm lon Coca vô thức siết chặt, một đoạn dây đỏ nhỏ lộ ra từ ống tay áo, chói mắt đến lạ thường.
Chỉ là một cảnh tượng đơn giản nhưng lại như một thước phim quay chậm, từng khung hình một tái hiện trước mắt Giang Thải Phù.
Ánh mắt vốn thờ ơ của cô bỗng chốc sững lại, đôi mắt tròn dần mở to, ánh lên chút bối rối…
Người vô tội bị cô đâm phải này lại chính là Kiều Úc Miễn, bạn trai cũ mà cô đã chia tay hai năm trước.
Cùng lúc đó, chàng trai đứng vững lại, nhìn xuống chiếc xe đẩy, khẽ tặc lưỡi, sau đó cau mày ngước lên.
Gương mặt không mấy thân thiện của anh ngay khi nhìn thấy Giang Thải Phù lập tức cứng đờ, con ngươi đen láy xoáy sâu vào cô, tràn ngập cảm xúc phức tạp không rõ ràng.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai lên tiếng, không khí bỗng trở nên căng thẳng.