Bạn Trai Cũ Luôn Muốn Tôi Cầu Xin Quay Lại

Chương 2

Trước Sau

break

Nhưng khi vô tình liếc xuống phần hiển thị ngày trên màn hình máy tính, đồng nghiệp lập tức hiểu ra. 

Thì ra là thứ Sáu rồi à, bảo sao. 

Bị bầu không khí cuối tuần sắp tới khích lệ, đồng nghiệp vốn đang có chút lười biếng cũng cố gắng lấy lại tinh thần, duỗi tay vận động ngón tay rồi tích cực phát triển sản phẩm mới. 

Đôi khi cái “tinh thần tận tụy” này có sức lan tỏa kỳ lạ, chẳng mấy chốc, văn phòng lại trở nên im ắng, không còn ai tám chuyện. 

Quản lý tình cờ đi kiểm tra thấy ai nấy đều tập trung như vậy, trong lòng vô cùng hài lòng, quyết định hoãn cuộc họp không mấy quan trọng vốn định tổ chức hôm nay sang thứ Hai. 

Dù sao thứ Hai đã đủ đen tối rồi, thêm một cuộc họp cũng không khác biệt là bao. 

Quản lý khoanh tay chậm rãi đi một vòng quanh văn phòng, thầm cảm thán bản thân quả nhiên là một vị lãnh đạo chu đáo vô cùng. 

6 giờ chiều. 

Giang Thải Phù tắt máy tính đúng giờ, nhanh chóng nhét hết đống dây trên bàn vào túi.  

Thấy quản lý không xuất hiện phá đám thông báo họp, cô thở phào nhẹ nhõm, hí hửng xách túi chạy khỏi công ty. 

Đáng tiếc là khi cô đến thang máy thì chuyến trước vừa mới đi xuống. 

Cô thầm tiếc nuối, đành vừa xem điện thoại vừa chờ thang. 

Vài phút sau, quản lý đi đến sau cô một bước, chậm rãi bước vào cùng một thang máy. 

Giang Thải Phù: “…” 

Chết tiệt. 

Bình thường vị đại Phật này phải nấn ná trong văn phòng rất lâu mới chịu xuống lầu, sao hôm nay lại đi nhanh như vậy?! 

Cô cúi đầu, dán mắt vào màn hình điện thoại. 

Quản lý lại hắng giọng, cực kỳ thiếu tinh tế mà bắt chuyện: “Tiểu Giang, cô khỏi cảm chưa? Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mấy hôm trước đã nghe cô ho trong văn phòng rồi.” 

Giang Thải Phù cười gượng hai tiếng: “… Tôi khỏi rồi, sẽ không ho nữa ạ.” 

Quản lý gật đầu, nói vậy thì tốt, sau đó lại liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cau mày lắc đầu. 

Tuy bình thường khi đi làm cô lúc nào cũng như sắp chết, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nhưng ít ra vẫn còn hồng hào, nhìn là biết thuộc dạng khỏe mạnh đến mức thức mấy đêm liền cũng không đột tử. 

Không giống bây giờ, thần sắc nhợt nhạt, dáng vẻ yếu ớt từ trong ra ngoài, cộng thêm thân hình vốn mảnh khảnh, nhìn chẳng khác gì có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. 

Quản lý thở dài, giọng điệu nặng nề mà có phần hiền từ: “Về nhà nhớ ăn uống đầy đủ, bồi bổ cho tốt, có sức khỏe thì làm việc mới hiệu quả. Nhìn cô kìa, mặt trắng bệch như vậy, đừng để đến lúc đó lại ngất ngay trên bàn làm việc.” 

Giang Thải Phù: “…” 

Có cần nói quá vậy không? 

Nhân lúc quản lý đang nhìn chằm chằm số tầng, cô bật camera điện thoại lên xem thử. 

Sau đó cô không nỡ nhìn thêm nữa, lập tức quay mặt đi. 

Công việc chán ngán ảnh hưởng tâm trạng, tối qua lại thức khuya, cộng thêm vừa mới khỏi ốm, ba hiệu ứng chồng lên nhau, cô mà không tiều tụy thì ai tiều tụy chứ?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc