Bạn Trai Cũ Luôn Muốn Tôi Cầu Xin Quay Lại

Chương 1

Trước Sau

break

Thành phố A vào tháng Mười Một, gió lạnh cắt da cắt thịt. 

Ánh nắng nhợt nhạt không mấy hơi ấm xuyên qua cửa kính, lười biếng rọi xiên vào văn phòng. 

Trong lúc rảnh rỗi giữa công việc, một đồng nghiệp vô tình thấy Giang Thải Phù đang xé gói thuốc cảm hòa tan rồi đổ vào cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút, liền quan tâm hỏi một câu: “Tiểu Phù, cô vẫn chưa khỏi cảm à?” 

Giang Thải Phù lắc đầu, xoay xoay cốc nước trong tay. 

“Coi như khỏi rồi đi nhưng thuốc thì vẫn còn gói cuối cùng.” 

Dù sao cũng chưa chắc có thể giữ lại đến lần cảm kế tiếp, theo nguyên tắc không lãng phí, lần này uống hết luôn cho xong. 

Thổi cho thuốc nguội bớt, cô dốc một hơi cạn sạch rồi đặt cốc xuống, cầm ly trà sữa trên bàn uống một ngụm lớn, cố gắng át đi cái vị vừa ngọt vừa đắng đặc trưng của thuốc. 

Buổi chiều cô vốn còn thấy bụng trống rỗng nhưng uống thuốc xong lại có cảm giác hơi no. 

Giang Thải Phù lười biếng ngáp một cái, chậm rãi vươn vai, sau đó vô hồn dán mắt vào màn hình tiếp tục soạn danh sách mới. 

Cô học đại học chuyên ngành Kinh tế và Thương mại Quốc tế, nếu không muốn thi công chức thì hướng đi nghề nghiệp ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.  

Ban đầu cô khá mơ hồ về tương lai, nhưng vì công việc thực tập đầu tiên là trợ lý vận hành thương mại điện tử xuyên biên giới nên sau khi thực tập kết thúc và về quê phát triển, cô tự nhiên dựa vào kinh nghiệm đó để nộp đơn vào vị trí vận hành.  

Thế là cứ thế mà làm hai năm trời. 

Sau hai năm, sự tiến bộ trong công việc của cô chậm như rùa bò nhưng trình độ lén lút làm biếng lại tăng vọt, mức độ tiều tụy ngày một nghiêm trọng, còn tiền lương thì có thể nhìn thấy giới hạn ngay từ đầu — thật sự là tiền đồ vô định. 

May mà cô vẫn còn trẻ nên mỗi khi bị họ hàng tra khảo về công việc, cô vẫn có thể mặt dày tuyên bố bản thân tương lai xán lạn, nhất định sẽ tích lũy dày, bùng nổ muộn, trở thành người tài, để ba mẹ cô sau này có thể nằm nhà đếm tiền mà hưởng phúc… 

Đúng là không biết xấu hổ! 

Trời biết một đứa mỗi tháng chỉ nhận được vài ngàn tiền lương như cô lấy đâu ra mặt mũi mà nói những lời đó?! 

Nghĩ lại những câu nói hoang đường đã thốt ra với họ hàng vào dịp Quốc khánh, Giang Thải Phù đau khổ nhắm mắt lại, sau một hồi suy tư, cô quyết tâm sau này sẽ không bao giờ uống rượu trong những buổi tụ họp gia đình nữa. 

Hễ uống rượu là dễ làm trò cười. 

Giờ thì hay rồi. 

Cái đầu vốn đã không thể ngẩng lên trong nhóm gia đình nay lại càng cúi thấp hơn. 

Cô thở dài một hơi, hóa xấu hổ thành động lực, tiếng gõ mạnh lên bàn phím cơ vang lên lách cách lách cách. 

Hôm nay là thứ sáu, cô đã hẹn bạn sớm để cùng ăn lẩu tại nhà.  

Để bạn không phải chờ lâu, cô nhất định phải hoàn thành công việc đúng giờ trước khi tan làm. 

Đồng nghiệp ngồi bàn bên nghe thấy âm thanh dữ dội phát ra từ phía cô, ngạc nhiên liếc qua, thầm thấy lạ sao hôm nay cô lại làm việc hăng say như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc