Bạn Trai Cũ Luôn Muốn Tôi Cầu Xin Quay Lại

Chương 4

Trước Sau

break

 

Một lúc sau, anh mới chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười như có như không. 

“Là em.” 

“Lâu quá không gặp.” 

Giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng khi lọt vào tai Giang Thải Phù lại mang theo một cảm giác kỳ quái khó tả. 

Trong trí nhớ của cô, bạn trai cũ của cô chắc chắn không phải loại người sẽ chủ động chào hỏi một cách hòa nhã khi tình cờ gặp lại. 

Trong lòng cô dâng lên vô số suy nghĩ nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. 

Mãi đến khi Kiều Úc Miễn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc vì sự im lặng của cô, Giang Thải Phù mới hời hợt mở miệng: “Anh là ai?” 

Pặc—!!! 

Lon Coca trong tay anh lập tức bị bóp méo, phát ra tiếng nổ lép nhép, bọt khí và nước trào ra dính đầy vào những ngón tay thon dài. 

“Giang! Thải! Phù!” 

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi đầy đủ tên cô, tức giận đến mức bật cười, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc trở nên méo mó. 

Dù có cố gắng kiềm chế thế nào, giọng nói thấp trầm của anh cũng không thể che giấu được sự phẫn nộ cuồn cuộn. 

“Tốt nhất là em thực sự quên tôi là ai đi!” 

Nhưng kẻ cố tình khiêu khích lại không chút thay đổi sắc mặt, thản nhiên xoa nhẹ vành tai, nhàn nhạt đáp: “Ò.” 

Chuẩn rồi. 

Vẫn là cái tính nóng nảy đó. :) 

Thỉnh thoảng, khi xem phim hay đọc tiểu thuyết, Giang Thải Phù cũng từng tưởng tượng cảnh mình gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm xa cách. 

Cô vốn thích tô vẽ bản thân trong những tưởng tượng của mình, thế nên trong những viễn cảnh ấy, cô lúc nào cũng ăn mặc lộng lẫy, trang điểm rực rỡ, đi đôi giày cao gót tinh xảo, sải bước tự tin trong một văn phòng nào đó ở khu trung tâm thương mại, giữ dáng vẻ của một tinh anh chốn đô thị, bình thản nói lời chào với đối phương. 

Chứ không phải tình cảnh bây giờ…

Mặc áo thun, quần jeans, giày thể thao, dáng vẻ của một nhân viên văn phòng bình thường, mặt mộc, còn có chút uể oải, bệnh hoạn. 

Chưa kể nơi gặp mặt lại là một siêu thị bình thường — hai bên kệ hàng bày đủ loại nước sốt và gia vị, khách qua lại không nhiều, chẳng mấy ai dừng chân.  

Giữa không gian ấy, họ đứng đối diện nhau, cách một chiếc xe đẩy chất đầy hàng hóa, im lặng nhìn nhau. 

Khung cảnh đời thường đến cực điểm, bình thường đến mức chẳng xứng đáng để lọt vào những tưởng tượng của cô. 

Cô tự nhận mình không phải kiểu người hiếu thắng, cũng không cần thiết phải thể hiện bản thân sống tốt trước mặt người yêu cũ.  

Nhưng đến khi thực sự đối diện, cô vẫn hơi hối hận vì sáng nay không dậy sớm hơn nửa tiếng để trang điểm. 

Đành trách thời gian đi làm quá sớm, cô thực sự không dậy nổi. 

Cô âm thầm thở dài, lặng lẽ quan sát người yêu cũ một lượt từ trên xuống dưới. 

Anh ăn mặc trông bảnh bao, ra dáng người có phong thái.  

Khi im lặng, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất có phần lạnh lùng xa cách, thực sự dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác. 

Chỉ là, trong cơn tức giận, khuôn mặt đẹp trai ấy đỏ bừng lên, khí chất lạnh lùng lập tức tan biến.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc