Vương Khải lười tranh cãi mà chỉ thản nhiên đáp:
“Tôi đến để khuyên can. Muốn cãi thì ra ngoài, đừng làm mất mặt trong nhà người khác.”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua, khí thế lập tức khiến đối phương nghẹn lời. Gã lẩm bẩm mấy câu rồi bỏ đi, sập cửa cái rầm.
Không khí trong phòng dịu xuống. Lâm Nhược Nhược vỗ ngực thở phào, rồi quay lại cười ngọt ngào với Vương Khải:
“Cảm ơn anh nha, nếu không nhờ anh chắc em còn vướng với hắn dài dài.”
Cô ta ngồi xuống sofa, vắt chân đầy ngạo nghễ. Dưới ánh đèn, từng cử động đều có phần cố ý phô bày. Vương Khải đứng yên, thoáng liếc rồi lập tức dời ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đúng như ŧıểυ Tuyết nói, cố gái này không phải hạng yên phận.
Nhưng Lâm Nhược Nhược rõ ràng không định buông tha hắn, cô ta vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh trên ghế sô pha rồi cất giọng nũng nịu:
“Lại đây, ngồi với em một lát đi, trò chuyện với em chút, em vừa mới chia tay, tâm trạng tệ lắm.”
Khi nói, cô ta còn cố tình ưỡn ngực, phần cổ váy hai dây bị căng xuống thấp hơn, để lộ cả một mảng da thịt trắng nõn.
Vương Khải hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô ta, giữ một khoảng cách nhất định. Hắn không phải chưa từng gặp phụ nữ đẹp, nhưng kiểu gợi tình nồng nặc như Lâm Nhược Nhược quả thật có chút khó chống đỡ.
“Anh tên gì thế?” Lâm Nhược Nhược nghiêng đầu hỏi, chớp chớp đôi mắt, đầu ngón tay vô thức đặt lên đùi hắn.
Vương Khải liếc cô ta một cái rồi lạnh giọng đáp: “Vương Khải.”
Cô ta “ồ” một tiếng, nhưng ngón tay lại không rút về, ngược lại còn khẽ vuốt nhẹ, mỉm cười:
“Vương Khải, tên nghe thật mạnh mẽ, người cũng đẹp trai. ŧıểυ Tuyết đúng là có mắt nhìn.”
Trong lời nói có chút trêu chọc, khiến Vương Khải chau mày, vừa định mở miệng thì Lâm Nhược Nhược đã áp sát hơn, thì thầm:
“Anh nói xem, phụ nữ như em… có phải sinh ra là để đàn ông thương yêu không?”
Câu nói này khiến tim hắn khựng lại rồi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt long lanh của cô ta. Khoảng cách quá gần, bộ ngực gần như ép sát vào cánh tay hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt, hầu kết hắn khẽ lăn cố nén sự bứt rứt trong lòng mà trầm giọng nói:
“Cô vừa chia tay, nên bình tĩnh lại trước đi.”
Nhưng Lâm Nhược Nhược dường như chẳng buồn nghe, bật cười khúc khích, ngón tay theo đùi hắn trượt lên trên, giọng càng mềm mại:
“Bình tĩnh cái gì chứ, em chỉ muốn có một người đàn ông thật sự thương em ngay lúc này thôi. Anh vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh, không bằng… giúp em đi?”
Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ. Vương Khải cảm nhận rõ nhiệt độ từ đầu ngón tay cô ta, hương thơm mê hoặc từ cơ thể cô ta tràn ngập cánh mũi. Hình bóng Tần Tuyết thoáng hiện lên trong đầu hắn, nhưng dáng vẻ Lâm Nhược Nhược chủ động dâng tới thế này quả thật khiến người ta khó kiềm chế.
Thấy hắn chưa động, trong mắt cô ta lóe lên tia đắc ý. Cả người cô ta liền nghiêng hẳn vào, bộ ngực mềm mại áp chặt lấy cánh tay hắn, đôi môi tiến sát bên tai, thì thầm: