“Đừng giả vờ đứng đắn nữa. Em nhìn ra rồi, anh cũng muốn em… đúng không?”
Hắn ngồi trên ghế sô pha, cơ thể mềm mại kia gần như dính chặt vào người. Bộ ngực đầy đặn cọ xát nơi cánh tay, mang theo sự nóng ấm ám muội. Hơi thở cô ta phả ra, mùi nước hoa quyện cùng hương cơ thể tự nhiên khiến nhịp tim hắn bất giác tăng nhanh.
Đúng lúc hắn còn đang giằng co trong đầu, không biết có nên đẩy cô ta ra, thì Lâm Nhược Nhược bất ngờ ngồi thẳng dậy, cười rạng rỡ nhìn hắn, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. Cô ta nhẹ vỗ vai hắn, giọng mềm như bông:
“Đừng căng thẳng thế, em cho anh một bất ngờ, được không?”
Vương Khải nhướng mày, còn chưa kịp đáp thì cô ta đã đưa tay, đầu ngón tay chạm nhẹ lên trán hắn, ngọt ngào ra lệnh:
“Nhắm mắt lại.”
Giọng cô ta vừa mang chút mệnh lệnh, vừa ướm đầy sự làm nũng. Hắn khựng lại một thoáng, nhưng nhìn gương mặt cười quyến rũ kia, cuối cùng vẫn nhắm mắt theo lời. Ánh sáng trước mắt biến mất, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ và tiếng vải vóc cọ xát, trong lòng lại dâng lên một tia mong chờ khó hiểu.
Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại áp lên môi hắn, Vương Khải lập tức mở mắt, phát hiện môi Lâm Nhược Nhược đã kề sát, nóng ẩm ướt, còn thoang thoảng mùi trái cây. Cô ta không cho hắn cơ hội phản ứng, chiếc lưỡi linh hoạt lập tức tách môi hắn, quấn lấy đầu lưỡi hắn mà trêu ghẹo.
Hắn sững người theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng cánh tay cô ta đã vòng lên cổ, ngón tay khẽ vuốt sau gáy, mềm mại như gãi thẳng vào tim. Nụ hôn tới dồn dập, hơi thở Lâm Nhược Nhược dần gấp gáp, từ mũi rên khẽ, đôi môi trong miệng hắn mυ"ŧ mát triền miên, như muốn nuốt trọn cả con người hắn.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lưu luyến rời ra. Trên môi còn vương chút sáng bóng, đôi má đỏ ửng, ánh mắt lẳng lơ nhìn hắn, vừa thở gấp vừa hỏi:
“Thế nào, anh có hài lòng với món quà này không?”
Hầu kết hắn lại trượt lên xuống, môi vẫn còn dư vị nóng bỏng, trong đầu rối loạn, hắn nhíu mày trầm giọng nói:
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Nhưng giọng nói chẳng chứa bao nhiêu trách móc, ngược lại còn vương mấy phần nóng nảy khó giấu.
Lâm Nhược Nhược cười khanh khách, người lại nghiêng sát, bộ ngực cố tình cọ vào tay hắn, giọng mềm nhũn:
“Đừng giả vờ nữa, rõ ràng anh rất thích.”
Nói rồi, mắt Lâm Nhược Nhược đảo nhanh rồi bỗng thở dài, sau đó giọng cô trở nên đáng thương:
“Thật ra giờ em thảm lắm, vừa chia tay với gã kia, đồ đạc cũng bị gã đó vứt sạch, ngay cả chỗ ở cũng không có… Anh Khải, anh tốt bụng như vậy, có thể cho em ở nhờ vài hôm không?”
Nói xong, cô ta còn cố tình chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung như chiếc cọ, khiến lòng người ngứa ngáy.
Vương Khải nhíu mày nhìn cô ta. Trong lòng hắn rõ ràng biết tám, chín phần đây chỉ là diễn trò, nhưng dáng vẻ yếu đuối kia lại khiến hắn khó mà từ chối thẳng, hắn xoa thái dương rồi lạnh giọng: