Bạn Thân Của Bạn Gái Đều Muốn Quyến Rũ Tôi (NTR)

Chương 1

Trước Sau

break

Vương Khải ngồi trong phòng khách rộng rãi, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất rải xuống chiếc sofa da đắt tiền, phủ lên một tầng sắc vàng rực rỡ.

Năm nay hắn mới hai mươi sáu tuổi, nhưng đã dựa vào sản nghiệp gia đình mà thành công vang dội. Khuôn mặt cứng cáp, thân hình rắn rỏi tôi luyện từ những năm trong quân ngũ, bất kể nhìn thế nào cũng là kiểu đàn ông dễ hút ánh mắt người khác.

Điện thoại bất chợt vang lên, Vương Khải liếc màn hình thì thấy là bạn gái Tần Tuyết gọi tới. Giọng nói phóng khoáng có phần sốt ruột của cô truyền qua ống nghe:
“Anh Khải, bạn thân của em vừa cãi nhau với tên bạn trai tồi tệ kia, ầm ĩ lắm. Em đang ở ngoại thành, không về kịp. Anh có thể qua giúp em một chuyến, can ngăn họ một chút không?”

Vương Khải khẽ nhíu mày uể oải ngả người vào sofa, trong lòng có chút mất kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Được rồi, gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ qua.”

Chưa đầy một phút sau Tần Tuyết đã gửi địa chỉ, đó một tòa căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Vương Khải cầm lấy chìa khóa xe, khoác vội chiếc áo khoác đen rồi ra ngoài. Chiếc siêu xe đỏ nổi bật lướt đi vun vút, chỉ hơn hai mươi phút đã đến nơi. Dừng xe dưới tòa nhà kính sáng loáng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, lẩm bẩm:
“Đúng là chuyện phiền phức của đám nhà giàu.”

Hắn sải bước vào thang máy, cửa vừa mở, tiếng cãi vã từ hành lang cuối đã vọng tới. Vương Khải đi theo âm thanh sau đó khẽ gõ cửa rồi phát hiện ra cửa không khóa, hé ra một khe hở.

Cảnh tượng trong phòng khiến hắn khựng lại đôi chút. Một người phụ nữ vóc dáng bốc lửa đứng giữa phòng khách, hai tay chống hông, giọng cao vút. Cô ta tên Lâm Nhược Nhược là bạn thân của Tần Tuyết, hai mươi bốn tuổi, gương mặt đậm chất “mỹ nhân mạng”, mái tóc xoăn sóng lớn, môi đỏ, ánh mắt câu tình. Trên người là chiếc váy ôm sát màu đen chân đi giày cao gót mảnh, làn da trắng càng nổi bật dưới ánh đèn, toát lên sức quyến rũ khó che giấu.

Đối diện cô ta là một gã đàn ông gầy cao, áo sơ mi nhăn nhúm, mặt bóng dầu, đang chỉ trích kịch liệt:
“Đồ đàn bà hư hỏng, cô tưởng tôi không biết cô mèo mỡ với bao nhiêu thằng ngoài kia à!”

Lâm Nhược Nhược bật cười rồi trừng mắt đáp:
“Thà mèo mỡ bên ngoài còn hơn bám lấy loại vô dụng như anh. Ngay cả món quà tử tế cũng không mua nổi, anh còn mặt mũi nói tôi à?”

Hai bên cãi qua cãi lại, chẳng ai để ý cửa đã mở.

Vương Khải khẽ ho một tiếng rồi đẩy cửa bước vào nói:
“Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa.”

Âm sắc mang theo sự uy nghiêm quân nhân khiến căn phòng lặng đi. Lâm Nhược Nhược xoay người, đôi mắt lướt qua hắn đầy kinh ngạc rồi cong môi cười mỉm:
“Ồ, soái ca này là ai vậy? Chẳng lẽ do ŧıểυ Tuyết gọi tới cứu viện?”

Cô ta tiến lại gần mùi hương nước hoa nồng nàn thoảng tới khiến Vương Khải khẽ nhíu mày.

Tên đàn ông kia trừng mắt: “Anh là ai? Việc này không liên quan tới anh!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc