Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 9: Chấn động! Lãnh Mộ Đình…bất lực (1)

Trước Sau

break

Giản Thường đỗ xe trước quầy hàng, dán bảng giá lên mặt bên của xe nhỏ.

Lần đầu kinh doanh, cậu chỉ chuẩn bị năm món mà mình tương đối quen tay.

Cánh gà: 110 tinh tệ/cân

Đùi gà: 120 tinh tệ/cân

Thịt bò: 240 tinh tệ/cân

Liên căn & khoai tây: 85 tinh tệ/cân

Trứng kho: 6 tinh tệ/quả

Liên căn là cách gọi ngó sen ở tinh tế.

Giá này đã được cậu tính toán kỹ từ nguyên liệu đầu vào, so với mặt bằng chung, cậu không hề chém giá, dù sao thì hôm qua cậu cũng đã xem thử menu của mấy tiệm đồ ăn gần đây, một combo cánh và đùi gà rán cũng đã 100 tinh tệ rồi.

“Giản Thường?” Một giọng nam vang lên, cắt ngang luồng suy nghĩ của cậu.

Trước quầy xe là một thanh niên trẻ, ngũ quan ưa nhìn, tóc xoăn dài chấm vai, ăn mặc đơn giản, áo thun rộng, quần đùi, chân đi dép lê, toàn thân mang theo phong thái thư sinh có phần lười biếng nhưng cuốn hút.

“29, người này là ai?” Giản Thường lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, nhưng không có ấn tượng gì cả.

【Cậu ấm nhà họ Trình, hai người từng gặp thoáng qua ở một bữa tiệc.】 Hệ thống 29 đưa ra thông tin:【Trình Tuấn, 25 tuổi, được gọi đùa là ‘thiên sứ đầu tư’, từ lúc học đại học đã được bố mẹ rót vốn đầu tư, nhưng mỗi lần đầu tư là một lần công ty phá sản. Sau đó không phục, tự khởi nghiệp, thất bại nối tiếp thất bại. Một tháng trước lại phá sản lần nữa, cha mẹ nhà họ Trình sợ quá, cấm cửa luôn không cho làm ăn nữa.】

“Phụt—”

Giản Thường không nhịn được bật cười.

Trình Tuấn không hiểu chuyện gì, bắt đầu tự vấn, mình nói gì buồn cười à?

“Khụ khụ, là tôi đây.” Giản Thường nghiêm lại, chìa tay ra:“Chào cậu, Trình Tuấn.”

Trình Tuấn cũng bắt tay lại, lắc nhẹ mấy cái, rồi tò mò hỏi:“Sao cậu lại đến đây… mở quầy vậy?”

Theo lý mà nói, đáng lẽ giờ này Giản Thường đang ở biệt thự nhà Lãnh Mộ Đình, sao lại xuất hiện ở khu F, còn… bán món kho?

“Chuyện dài lắm.” Giản Thường thở dài giả vờ cảm khái.

“Thì kể ngắn lại đi.” Trình Tuấn cực kỳ hóng hớt.

“Là tại… Lãnh Mộ Đình, chỗ đó của anh ta không ổn.” Nói rồi cậu cụp mắt xuống, vẻ mặt không chịu nổi:“Tôi không thể tiếp tục chịu đựng, nên bỏ nhà đi.”

【Ký chủ, cậu nói xấu Lãnh Mộ Đình thế, không sợ bị anh ta xử lý à?】 Hệ thống 29 lo lắng, lên tiếng hỏi trong đầu.

“Chuyện tôi nói là sự thật mà, tôi đâu nói cụ thể là ‘không ổn’ chỗ nào đâu, tính cách của hắn ta đúng là không ổn thật.” Cậu đáp thầm trong đầu, giọng còn rất thản nhiên:“Hơn nữa nếu Lãnh Mộ Đình tức giận vì lời này, chẳng khác nào tự chứng minh là đúng thật là không ổn, vậy dân tình càng mặc sức tưởng tượng chứ sao.”

【Không hổ là cậu.】

“Không… không ổn?” Trình Tuấn tròn mắt.

Đừng nói là… cái “không ổn” đó nha?! Mình vừa đào được bí mật động trời sao?

“Đừng nghĩ linh tinh.” Giản Thường giả vờ nghiêm túc:“Tôi nói tính cách ấy, hiểu chưa?”

【Thế thì cậu giải thích làm gì?】

“Vì giải thích chính là che giấu, mà người ta thì luôn tin cái họ muốn tin.” Khóe môi Giản Thường nhếch lên:“Lãnh Mộ Đình… định sẵn là sẽ không ổn thôi.”

【Anh ta có miệng, chẳng lẽ không biết tự giải thích?】

“Giải thích kiểu gì? Đứng giữa quảng trường, tụt quần ra rồi hét: ‘Tôi rất ổn!’ chắc?”

Hệ thống 29: 【…】

Giải thích chính là lấp liếm, Trình Tuấn không tin.

Hắn chắc chắn, Lãnh Mộ Đình, bất lực.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc