Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 10: Chấn động! Lãnh Mộ Đình…bất lực (2)

Trước Sau

break

“À à ha ha… món cậu làm thơm thật đấy.” Trình Tuấn ho khan, nhanh chóng lái chủ đề đi chỗ khác, cái đề tài này không tiện đào sâu nữa rồi.

Nói đến chuyện ăn, hắn ta lại hào hứng:“Hôm qua ngửi được mùi là thèm cả ngày, sáng nay còn chạy đến quầy này đợi cả buổi mà không gặp, nên chiều tôi mới quay lại.”

“Xin lỗi nha, hôm qua tôi quên không nói, tôi chỉ bán buổi chiều, cậu muốn ăn gì?” Cậu chỉ tay vào bảng giá:“Hiện tại chỉ có mấy món này.”

Trình Tuấn nhìn theo, gật gù:“Rẻ thật đấy, thế cho tôi mỗi món một cân, trứng thì lấy 6 quả nhé.”

“Được rồi.” Giản Thường nhanh nhẹn gói hàng, cân ký, đóng gói:“Tổng cộng 676, giảm 20% còn 540.8, lấy cậu 540 luôn nhé.”

Cậu tháo găng tay, nhập số tiền vào máy thu.

Trình Tuấn quét mã thanh toán bằng quang não, nhận lấy túi hàng rồi vẫy tay rời đi.

Chưa đầy năm phút sau, Trình Tuấn xách túi hàng chạy quay lại, thở hổn hển:“Cậu, cậu, cậu…”

“Sao thế?” Giản Thường không hiểu, nghĩ lại một lượt, cảm thấy mình cũng không gói nhầm món nào.

“Món cậu làm ngon quá!” Cuối cùng Trình Tuấn cũng lấy lại hơi thở:“Hợp tác không?!”

“Làm tôi hết hồn.” Giản Thường hỏi lại:“Hợp tác gì cơ?”

“Tôi đầu tư cho cậu, được không?” Trình Tuấn bắt đầu hưng phấn, món này mà được bán rộng rãi thì chắc chắn lời to!

Giản Thường cảnh giác liếc hắn:“Cậu muốn tôi… phá sản hả?”

Trình Tuấn: …

Thôi được rồi, danh tiếng đầu tư của hắn đúng là không mấy vẻ vang thật.

“Thôi thì… thêm bạn trên quang não tôi đi.” Trình Tuấn giơ tay, lộ ra quang não ở cổ tay:“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Giản Thường ngẫm một chút rồi cũng đồng ý kết bạn, dù sao nhà họ Trình cũng có tiếng nói trên hành tinh chính, mà Trình Tuấn thì, cảm giác không phải người xấu, có thể kết bạn.

Sau đó, mọi người bắt đầu kéo đến, đa số là hàng xóm từng ngửi được mùi kho từ ban công hôm qua.

Vẫn còn một nửa hàng, lát nữa trường học bên cạnh tan học chắc chắn sẽ có thêm khách.

Quả đúng như dự đoán, các bậc phụ huynh đi đón con tranh thủ dạo quanh khu chợ, vừa thấy có quầy mới, ai nấy đều hiếu kỳ ghé thử.

Giản Thường cắt vài món kho bày ra đĩa, cắm sẵn tăm, cho nếm thử miễn phí.

Món kho mà cậu làm rất ngon, và một khi ai đó đã nếm thử, thì kiểu gì cũng mua chút gì đó.

Tới 9 giờ tối, khách vãn dần, tổng thu hôm nay là 2051 tinh tệ, vẫn còn lại một ít món kho, cậu chia ra tặng cho mấy chủ sạp xung quanh.

Đổi lại được hai món quà, một con bướm biết bay và một chú gà con biết kêu “chíp chíp”.

Tuyệt vời, mang về cho nhóc con ở nhà làm đồ chơi.

Giản Thường thu dọn về nhà, Trứng Bắc Thảo đã tỉnh, chỉ thấy nó đang ngồi trước gương, sắc mặt khó ở thấy rõ.

“Phụt.” Giản Thường bật cười không kìm được.

Trứng Bắc Thảo giờ trông đúng là tệ thật, tuy vết thương đã lành, nhưng chỗ lông bị cạo vẫn chưa mọc lại, trông như bị vá từng mảng.

Giang Dật quay đầu, ánh mắt màu lam trong veo nhìn cậu đầy u uất.

Giản Thường cảm thấy lạnh gáy, vội nghiêm mặt:“Khụ, nghiêm túc lại nào.”

“Trứng Bắc Thảo, mày tỉnh rồi à.” Cậu vừa nói vừa tiến đến.

Giang Dật: Trứng Bắc Thảo? Gọi mình sao?

Giản Thường thấy bát đã trống trơn, liền gõ nhẹ lên mũi nó:“Giỏi quá, ăn khoẻ thì mới mau khỏe mạnh.”

Giang Dật muốn phản đối, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng gào gào non nớt!”

Giang Dật cứng người, âm thanh đó… là tiếng của mình sao?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc