Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 8: Đại thiếu gia nhà họ Giản? (2)

Trước Sau

break

Quay vào nhà, Giản Thường thấy nồi đã sôi, vội giảm lửa xuống mức 1 để hầm, sau một giờ, cho trứng vào kho thêm 10 phút, tắt bếp, tiếp tục ủ thêm 10 phút rồi mới vớt ra.

Thịt xong, đến lượt rau củ, cậu đổ hết rau vào thùng, kho 10 phút, tắt bếp ủ tiếp 10 phút rồi mới hoàn thành.

Do khẩu vị người dân tinh hệ đã quen dùng ống dinh dưỡng, thường nhạt và đơn giản nên hôm nay cậu chỉ làm món kho ngũ vị hương, các món cay có thể để sau tính tiếp.

Sau một buổi chiều miệt mài, nghệ nhân Giản sư phụ đứng trước thành phẩm mà lòng tràn ngập tự hào.

Cậu lấy ra một phần, cất vào hộp riêng, phần còn lại chia theo từng món, dán nhãn, bọc màng bảo quản, kèm theo nước kho, tất cả xếp gọn lên tầng trên cùng của tủ lạnh.

Công nghệ bảo quản của tinh hệ đủ sức giữ đồ ăn tươi y nguyên suốt bảy ngày.

Xách hộp đồ kho đã chuẩn bị, Giản Thường lại đến trước cửa phòng ông Lý.

Cốc cốc cốc.

“Lại đến nữa à?” Ông cụ vừa xoa đầu vừa mở cửa, vẻ mặt khó hiểu.

Giản Thường đưa hộp qua:“Cháu mới kho xong, mang qua biếu bác ít món ăn, mời bác nếm thử.”

“Cảm ơn cậu vẫn nhớ đến lão già này, bao nhiêu tiền, để tôi trả.” Ông Lý vừa nói vừa mở quang não định chuyển khoản.

Giản Thường vội xua tay:“Đừng mà bác! Bác giúp cháu quá nhiều rồi, đây là chút quà cảm ơn thôi, cũng là để bác giúp cháu thử xem hương vị ra sao.”

Thấy cậu kiên quyết, ông cụ cũng không khách sáo nữa.

Về đến nhà, ông Lý ngồi trước màn hình ảo, tiếp tục xem phim truyền hình, ban đầu định bỏ hộp món kho vào tủ lạnh để mai ăn, vì ông mới uống xong một ống dinh dưỡng .

Nhưng mùi hương thoang thoảng từ hộp cứ bay ra, gợi lên cơn thèm không thể cưỡng lại, cuối cùng ông vẫn mở ra, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.

Chao ôi… món kho bò này sao mà đậm đà đến thế!

Gia vị hòa quyện hoàn hảo với vị thịt, mùi thơm ngấm tận tim gan, nuốt xong rồi mà hương vị vẫn còn lẩn quẩn nơi đầu lưỡi.

Một miếng, rồi lại một miếng nữa… rồi nữa…

Đến khi ông định ăn thêm, thì đã hết sạch, bụng thì căng, mà miệng vẫn còn thòm thèm.

Ông Lý đã lâu lắm rồi không ăn no đến mức chướng bụng như hôm nay.

Liếc nhìn phần còn lại trong hộp mà tiếc nuối, nhưng bụng không chứa nổi nữa, đành đậy nắp cẩn thận rồi cất vào tủ lạnh.

Không ngờ tay nghề của nhóc này lại giỏi đến thế, có lẽ mình đã quá lo xa rồi.

Chiều hôm sau, nhóc sư tử Trứng Bắc Thảo vẫn ngủ từ hôm qua tới giờ chưa dậy, Giản Thường từng hỏi bác sĩ, đối phương nói chưa cần lo, nếu quá ba ngày không tỉnh thì hãy đưa đi kiểm tra.

Cậu để lại một bát nước và một bát đồ ăn, xoa đầu Trứng Bắc Thảo, rồi vác thùng hàng lên xe, chạy thẳng tới phố Hồ Dương.

Hôm qua Trình Tuấn bị hương thơm ám suốt nhiều tiếng liền, đêm nằm mơ cũng mơ mình chạy đi mua món kho ấy, nhưng chỉ chạy thôi chứ chưa kịp ăn đã tỉnh.

Hôm nay, từ sáng sớm hắn đã dậy, chạy một mạch đến quầy 366, ngay cạnh chỗ quầy thủ công hắn thích, tiếc là chờ hoài chẳng thấy ai đến mở quầy, vì không cam lòng, chiều hắn quay lại lần nữa.

Vừa đến đầu phố, một chiếc xe bán hàng chạy vụt qua hắn, để lại phía sau một làn hương quen thuộc đến nao lòng.

Trình Tuấn đứng khựng lại, hít sâu một hơi, ánh mắt sáng rực lên, là anh ta, ông chủ hôm qua!

Khi đến trước quầy 366, quầy hàng đã được dựng xong, hắn bước tới, vừa nhìn thấy khuôn mặt ông chủ thì lập tức trợn tròn mắt.

Khoan đã... chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Giản, gia đình vận hành công ty ống dinh dưỡng nổi tiếng đó sao?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc