Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 7: Đại thiếu gia nhà họ Giản? (1)

Trước Sau

break

Vừa về đến nhà, Giản Thường đã thấy nhóc sư tử đang ngủ ngon lành trên giường mình.

Gối của cậu, ga trải giường của cậu, mới thay hôm qua đấy trời ạ!

Cậu tức giận đi tới, giơ tay đấm hai phát vào… không khí trước mặt nhóc sư tử, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm nó lên, đặt lại vào ổ.

Giang Dật ngủ say như chết, không hề biết mình vừa bị di dời chỗ ngủ.

Giản Thường nhìn nhóc sư tử, lẩm bẩm: “Ngủ lăn lóc thế này, hay gọi mày là Trứng Bắc Thảo nhé?”

“Trứng Bắc Thảo? Không phản đối thì coi như đồng ý rồi. Tốt, từ giờ mày tên là Trứng Bắc Thảo.” Giản Thường khoái chí tự quyết định thay con vật nhỏ, vừa nghĩ vừa nuốt nước miếng:

Trứng Bắc Thảo ăn cũng ngon mà… nào là cháo trứng bắc thảo thịt bằm, trứng bắc thảo trộn lạnh… mai mốt phải làm ăn thử mới được.

Buổi chiều, cậu đặt nồi nấu món kho ngoài ban công, nếu mà kho trong nhà thì có khi cả phòng ám mùi mất mấy ngày.

Giản Thường bắt đầu luộc sơ thịt và trứng gà bằng nước lạnh, bỏ hành gừng, bật bếp ở mức số 5, đun sôi.

Trong lúc chờ nước sôi, cậu quay vào nhà xử lý rau củ, củ sen, khoai tây được gọt vỏ, thái lát, rửa sạch và ngâm nước.

Khi quay lại, nồi thịt cũng vừa sôi, Giản Thường hớt bọt, vớt thịt ra bỏ vào thau nước ấm để rửa sạch lớp mỡ thừa, trứng gà và thịt cũng được ngâm nước đá 10 phút, sau đó vớt ra, bóc vỏ trứng.

Khâu sơ chế hoàn tất.

Cậu làm nóng nồi, cho chút dầu và đường phèn vào đảo lửa nhỏ cho ra màu caramen, rồi đổ thêm một bát nước nguội, thành quả là nước đường có màu hổ phách trong vắt, óng ánh.

Cậu cho thịt, trứng và gia vị vào nồi, thêm nước ngập nguyên liệu, bật lửa ở mức 5.

Khi nước bắt đầu sôi, mùi thơm đã theo làn gió bay khắp ban công… lan ra ngoài.

Trình Tuấn vừa chuyển đến tòa nhà này được một tuần, kể từ sau khi khởi nghiệp thất bại lần nữa vào tháng trước, bị ông anh trai chửi cho xối xả, hắn không còn mặt mũi ở nhà nên để lại một bức thư rồi tự mình chuyển đến khu F, thuê một căn hộ sống tạm, rảnh thì ra rừng NoAh gần đó đi dạo cho khuây khỏa.

Rừng NoAh là khu rừng tự nhiên lớn nhất của hành tinh chính, cảnh đẹp, lại gần chỗ ở hiện tại, gần đây hắn còn phát hiện có một con phố nhỏ thú vị, là nơi mà hôm kia đi dạo mới thấy.

Ở đó có một quầy bán đồ thủ công, mấy thứ đan lát nhìn hay ho lắm, Trình Tuấn nằm ngửa trên giường, hai tay gối sau đầu, trong đầu nghĩ vẩn vơ.

Ánh nắng dễ chịu, gió mát lùa từ ban công vào nhà, tấm rèm trắng mỏng khẽ bay nhè nhẹ, hắn lim dim mắt, cả người thư giãn, thậm chí còn thấy có mùi thơm thoang thoảng đâu đây.

Nhưng rồi mùi đó càng lúc càng nồng, càng lúc càng hấp dẫn.

Không phải ảo giác, có người đang nấu món gì đó siêu thơm!

Trình Tuấn bật dậy, chạy ra ban công, hít hít mũi, sau đó không kiềm được thốt lên:“Nhà ai nấu ăn vậy? Thơm thế không biết!”

“Đúng đó đúng đó, thơm thật đấy, tôi đang ngủ còn bị mùi này làm tỉnh luôn, bạn ơi bạn nấu món gì vậy, có bán không?” Hắn không ngờ mình vừa nói ra đã có người phụ họa ngay.

Giản Thường cũng nghe thấy, trong lòng vui như mở cờ, đây chẳng phải là cơ hội quảng bá miễn phí sao?

Cậu ló đầu ra khỏi cửa sổ:“Là món kho đó! Tôi nấu để bán mà. Quầy số 366 phố Hồ Dương, chiều ngày mai khai trương, ai tới tôi giảm giá 20%!”

“Tốt quá rồi! Mai chắc chắn đến ủng hộ, thơm thế này cơ mà!”

“Nhất định tới!” Trình Tuấn vừa đáp vừa ghi nhớ cái địa chỉ 366 kia, ngày mai nhất định phải chớp cơ hội.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc