Công thức món kho của nhà cậu là tổ truyền, vào 21 thế kỷ, nơi mà ẩm thực trăm hoa đua nở mà cậu còn làm ăn phát đạt, thì tại cái xó tinh hệ khô khan này, chắc chắn càng có đất dụng võ!
Cậu lên mạng đặt mua toàn bộ nguyên liệu và vật dụng cần thiết trong một lần, tốn tổng cộng 5.000 tinh tệ, nhưng còn một việc quan trọng, đó là chưa tìm được chỗ bán hàng.
Nghĩ tới đó, Giản Thường quyết định đi hỏi ông chủ nhà, cụ Lý.
Cốc cốc cốc.
Cửa mở ra, ông Lý đứng bên trong: “Có chuyện gì?”
“Cháu muốn hỏi bác chút chuyện.” Giản Thường nở nụ cười tiêu chuẩn, lộ tám chiếc răng trắng.
“Cười khó coi quá đi. Có gì nói nhanh.” Ông Lý liếc một cái đầy khinh bỉ.
Giản Thường sờ mặt mình, mặt cậu mà gọi là khó coi sao trời? Cậu lặng lẽ bước vào phòng:“Cháu muốn hỏi, gần đây có chỗ nào có thể buôn bán không ạ? Cháu tính bán đồ ăn mình tự nấu.”
“Muốn bán đồ ăn à? Ngoài phố Hồ Dương thì không chỗ nào cho bày hàng đâu, mấy nơi khác thì có robot tuần tra quét sạch hết. Nhưng bên đó bán hàng phải đóng phí, 1000 tinh tệ mỗi tháng. Mà dạo này làm ăn khó lắm, cậu … Thôi kệ.” Ông Lý vốn không mấy hy vọng, nhưng thấy người trẻ có gan làm ăn thì cứ thử đi.
“Cháu biết mà. Cháu cũng chỉ thử xem sao. Cảm ơn bác nhiều!” Giản Thường cảm kích cúi đầu chào rồi rời khỏi nhà ông.
Cậu thầm nhủ, đợi làm được mẻ đầu tiên sẽ mang biếu ông cụ ít đồ ăn. Miệng tuy xấu tính, nhưng tính cách thì lại rất dễ mềm lòng.
Buổi chiều, khi Giản Thường vẫn đang ngủ trưa, tiếng gõ cửa đánh thức cậu dậy. Lờ đờ bước ra, nhìn qua chuông hình thì thấy là robot giao hàng.
Mở cửa ra, cậu không khỏi cảm thán, không hổ danh “tốc độ tinh hệ”!
Mua sắm xong, nhà cậu chất đầy đồ đạc, Gản Thường kiểm kê lại, không thiếu món nào. Do là lần đầu bán hàng, cậu chỉ đặt lượng nguyên liệu nhỏ để thử trước.
Cậu sắp xếp rau củ, thịt thà vào tủ bảo quản. Dọn dẹp hết đống linh tinh thì cũng đã trưa. Giản Thường uống một ống dinh dưỡng thay bữa trưa, rồi chuẩn bị ra phố Hồ Dương thăm dò.
Trước khi đi, cậu còn liếc nhìn sư tử con đang ngủ, đút cho nó chút dịch dinh dưỡng rồi mới rời nhà.
Phố Hồ Dương.
Đây là con phố nhỏ, rộng khoảng 10 mét, có khoảng chừng 40–50 sạp hàng, có người bán đồ ăn, bán hoa, có người thì bán đủ loại linh kiện lạ hoắc.
Thời điểm này, lượng khách khá ít.
Giản Thường hỏi thăm được người quản lý con phố này là Tiền Hồng Tráng, vốn sống ở khu C, không hiểu sao hai năm trước dọn về đây, hiện giờ đang làm việc dưới trướng một người tên Hổ ca, chịu trách nhiệm quản lý khu vực này.
“Chào anh, tôi muốn thuê chỗ.”
Giản Thường lễ phép, dù người trước mặt là một gã nằm dài trên ghế tựa, mắt nhắm nghiền, trông chẳng ra dáng người quản lý.
“1200 tinh tệ một tháng, tự chọn chỗ, chọn xong ký hợp đồng.” Gã tên Tiền Hồng Tráng nói mà mắt vẫn không buồn mở.
“Không phải trước giờ chỉ 1000 thôi sao?”
“Giá tăng rồi, giờ là 1200. Thích thì thuê, không thì đi.” Giọng điệu lười biếng, có phần cà lơ phất phơ.
Giản Thường: Khỉ thật… mà khu này là chỗ duy nhất còn có thể bày hàng!
“Tôi trả tiền thuê một tháng trước.” Cậu mở quang não, quét mã thanh toán 1200 tinh tệ.
Cậu chọn một vị trí ở cuối phố, gần hai trường học và một khu dân cư lớn, có lẽ sẽ có một ít khách hàng tiềm năng.
Chọn chỗ xong, ký hợp đồng, rời đi.
Lúc này, Tiền Hồng Tráng mới hé mắt, liếc nhìn bóng lưng Giản Thường rồi khẽ cười khẩy một tiếng.
Cùng thời điểm đó, tại căn hộ nhỏ của Giản Thường.
Mi mắt của Giang Dật khẽ động, anh mở mắt, cảm thấy đầu nhức nhối, ký ức như một mớ len rối rắm, gỡ thế nào cũng không được, mọi thứ đều mơ hồ, chẳng nhớ nổi gì cả.
Anh giơ móng vuốt lên, lập tức cảm thấy không ổn, móng vuốt? Mình rõ ràng là người mà… bây giờ mình là ai?
Không được, càng nghĩ càng đau đầu.
Anh chỉ nhớ mang máng mình từng bị thương, nhưng giờ thì ngoài đau đầu, thì cơ thể chẳng còn cảm giác khó chịu nào khác, vẫn nhớ lúc mình lờ mờ tỉnh dậy, đã thấy một người… rất đẹp.
Giang Dật nhảy khỏi ổ. Căn phòng nhỏ, đồ đạc ít, chẳng thể nhìn ra được điều gì, dạo một vòng rồi quay về cái ổ cũ mà Giản Thường chuẩn bị cho mình, anh nhìn nó một cách chán ghét, sau đó nhảy lên giường, chui vào chăn, cuộn mình lại, ngủ tiếp.