Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 5: Làm lại nghề cũ, bán món kho (1)

Trước Sau

break

Giản Thường xách theo chiếc lồng thú cưng chứa sư tử con, đi đến vị trí mà hệ thống chỉ dẫn.

Đó là một khu chung cư sạch sẽ gọn gàng, có hơi cũ kỹ, cũng là nơi nguyên chủ đã chọn để trốn sau khi bỏ chạy.

“Các phòng trống đều ở đây, cậu xem đi.” Chủ nhà là một ông già trông có vẻ nghiêm khắc, tóc đã bạc gần hết. Trong một thế giới mà tuổi thọ trung bình là 200, trông ông cụ này ít nhất cũng phải… 150 tuổi rồi.

Giản Thường nhận lấy màn hình ảo, xem kỹ rồi chọn một căn hộ một phòng ngủ nằm sát mép tầng trệt, diện tích khoảng 30 mét vuông, đầy đủ nội thất, giá 1000 tinh tệ/tháng, đặt cọc 1 tháng, trả trước 1 tháng.

Ký hợp đồng xong, ông chủ nhà họ Lý hướng dẫn cậu kết nối căn hộ với quang não cá nhân, từ giờ, Giản Thường có thể dùng quang não để điều chỉnh mật khẩu của cửa, điều khiển các thiết bị trong nhà, v.v.

“Nếu có việc gì thì qua căn cuối hành lang kia tìm tôi.” Dứt lời, ông Lý phất tay đi mất.

Giản Thường chào tạm biệt rồi điều khiển robot dọn dẹp nhà cửa, sau đó mang sư tử con vào nhà.

Cậu tháo nắp chiếc lồng thú cưng mà bệnh viện tặng cho khách VIP — sinh vật bé nhỏ bên trong vẫn đang ngủ say. Phần dưới của chiếc lồng rất vừa vặn, dùng làm ổ cho nó cũng khá ổn.

Cậu lên mạng đặt một loạt vật dụng sinh hoạt, chăn ga gối đệm vân vân, để có thể đặt hàng cậu phải cảm ơn ông Lý, dù nhìn qua thì khó tính nhưng ông không chỉ giúp cậu đổi tiền mặt thành tiền điện tử, mà còn giúp nạp vào tài khoản quang não.

Thu xếp xong hết mọi thứ thì cũng đã 10 giờ đêm. Tắm nước nóng xong, Giản Thường nằm xuống chiếc giường mới tinh, đắp chăn ấm, không bao lâu đã ngủ say như chết.

Cùng lúc đó, tại biệt thự của Lãnh Mộ Đình.

“Bẩm tổng giám đốc, chuyện là thế này, sau khi Giản thiếu gia đến trung tâm thương mại đã rút 100.000 và bỏ trốn.” Quản gia cúi người, báo cáo với người đàn ông đang ngồi trên ghế.

“Hừ.” Người kia chỉ khẽ bật ra một tiếng cười lạnh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Ánh sáng từ phía sau khiến đường nét gương mặt anh ta trở nên mờ mịt, không rõ biểu cảm.

Lãnh Mộ Đình đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ánh sáng hắt lên gương mặt hắn, chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường viền xương hàm cứng cáp, gương mặt lạnh lùng ấy càng làm anh thêm vẻ băng lãnh, khó gần.

“Cứ để cậu ta đi nếm mùi khổ sở một chút. Khi chịu đủ rồi, sẽ tự động quay lại thôi.” Dạo này hắn rất bận, không rảnh đóng mấy trò tình nhân chạy trốn, chủ nhân theo đuổi vớ vẩn nữa.

Quản gia thầm nghĩ, quả nhiên, ngoài người đó ra, chẳng ai khiến thiếu gia động lòng nổi.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên giường, ấm áp dịu dàng.

Ngủ một giấc thật đã, hôm nay Giản Thường tỉnh dậy với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

【Ký chủ, vậy giờ cậu tính làm gì để hoàn thành nhiệm vụ?】

“Làm lại nghề cũ, bán món kho.”

29: ???

【Ký chủ nghiêm túc đấy chứ?】

“Chắc chắn, tôi sẽ bán món kho khắp tinh hệ, kiếm thật nhiều tiền, rồi trở thành người thành công hơn bất kỳ công nào trong nguyên tác.” Nói đến đây, cậu không nhịn được mà cười khúc khích:“Cậu nói xem, tương lai như vậy có đủ gọi là ‘tươi đẹp’ chưa?”

Hệ thống 29 cạn lời, thôi được, dù sao cũng còn một tháng, để ký chủ tự thử trước xem sao., không được thì quay lại kế hoạch ban đầu cũng chưa muộn.

Hôm qua Giản Thường đã tra cứu xong, nguyên liệu trong tinh hệ và trên Trái Đất có một số điểm tương đồng, các loại gia vị mà cậu cần đều có thể tìm thấy.

Chế độ ăn của người dân tinh hệ phần lớn dựa vào ống dinh dưỡng, tuy vẫn có món ăn từ thực phẩm tự nhiên, nhưng cách chế biến cực kỳ đơn giản, chủ yếu là hấp, luộc, chiên, rán.

Do các hành tinh có thể trồng trọt bị quái vật lông trắng xâm chiếm, nguồn thực phẩm tự nhiên bị hạn chế nghiêm trọng, vì vậy, giá thực phẩm tự nhiên đắt hơn ống dinh dưỡng rất nhiều, người thường để tiết kiệm thì đa phần đều dùng ống dinh dưỡng, thi thoảng lắm mới ăn một bữa cơm “thật”.

Nói cách khác, Giản Thường không hề mơ mộng viển vông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc