Một thiếu niên gầy gò có vẻ ngoài thanh tú đang đeo ba lô, ngồi cạnh cửa sổ trong xe bay công cộng, đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài, quan sát khung cảnh náo nhiệt.
Không sai, chính là Giản Thường. Sau bữa sáng, cậu nhân cơ hội đề nghị ra ngoài để mua quà xin lỗi cho Lãnh Mộ Đình, quản gia đồng ý và cử một tài xế đưa cậu đến trung tâm thương mại lớn nhất khu A.
Sau đó Giản Thường bỏ rơi tài xế, một mình leo lên tầng bán đồ nam.
Ở mỗi tầng thang máy đều có robot hướng dẫn. Vừa thấy Giản Thường bước ra, robot đã lập tức nhào tới:“Xin chào quý khách! Xin hỏi anh muốn mua loại trang phục nam nào?”
“Đợi chút, để tôi xem đã.” Giản Thường bật quang não lên, kiểm tra thẻ phụ Lãnh Mộ Đình cấp cho nguyên chủ — vẫn còn 500.000 tinh tệ.
“Chọn loại thời trang nam trung bình, tầm 10.000 là được.”
Tiền của tra nam mà, không xài thì phí!
29: ...
“Vâng ạ, mời quý khách theo tôi.” Robot quay người dẫn đường.
Giản Thường theo sau, mua vài bộ quần áo để thay, rồi tiện thể ghé sang cửa hàng thể thao bên cạnh mua một bộ đồ thể thao và một cái ba lô.
Nghĩ ngợi một chút, cậu lại đi đến cửa hàng quang não, mua model mới nhất, chuyển toàn bộ dữ liệu từ máy cũ sang, sau đó tiện tay ném quang não cũ vào thùng rác bên đường.
Chuẩn bị xong xuôi, Giản Thường nhét hết quần áo vào ba lô, đội mũ lưỡi trai lên đầu, lặng lẽ chuồn ra từ cổng sau của trung tâm thương mại.
Cậu tìm rất lâu mới thấy một cây ATM 24/24, rút được 100.000 tinh tệ tiền mặt bỏ vào ba lô, phòng trường hợp Lãnh Mộ Đình phát hiện cậu chạy trốn mà khóa thẻ, thì cậu vẫn có tiền xoay sở, dù sao thì cậu cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, chứ không định sống cảnh lang thang cả tháng.
Vì sao chỉ rút 100.000? Không phải vì ba lô hết chỗ, mà vì đó là hạn mức của cây ATM.
Sau ba lần đổi tuyến xe, cuối cùng Giản Thường cũng từ khu A của hành tinh chính tới được khu F.
Vừa xuống xe, cậu bật bản đồ định vị trên quang não, độ dài theo đường thẳng của tuyến đường này vốn chỉ có 1 km, nhưng thực tế lại phải đi vòng đến 3 km.
Giản Thường nhăn mặt: “29, có đường tắt không?”
【Có. Rẽ phải ngay giao lộ phía trước rồi rẽ phải tiếp, có một con hẻm nhỏ. Đi xuyên qua đó sẽ tiết kiệm được 1,5 km.】
Mặt trời đã lặn, trời cũng bắt đầu tối dần. Trong con hẻm cũ kỹ, Giản Thường vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống.
“29, tôi cảm thấy sức lực bây giờ của mình mạnh hơn hồi sáng ấy.” Cậu giơ tay lên, nắm chặt lại, thử cảm nhận.
【Đúng vậy. Khi linh hồn của ký chủ dần dung hợp hoàn toàn với cơ thể này, ngoại hình và thể chất cũng sẽ tiệm cận với phiên bản vốn có của cậu.】
“Vậy à.” Thực ra ngoại hình của nguyên chủ và cậu cũng giống nhau đến tám phần, chỉ hơi yếu đuối một chút, nếu sức mạnh khôi phục thì càng tốt.“Vậy... tôi có thể cao thêm không?”
【Không.】
“Một phân thôi cũng…”
Chưa kịp nói hết câu, khóe mắt cậu chợt thấy một bóng trắng thấp thoáng. Nhìn sơ qua giống như một con vật nhỏ.
Giản Thường bước lại gần. Trời đã tối, nên nhìn không rõ lắm, nhưng có thể thấy đó là một sinh vật nhỏ bị thương, khắp người đầy vết xước, hơi thở yếu ớt.
Người từ nhỏ đã thích mấy thứ lông xù xù như Giản Thường siết chặt nắm tay.
Không biết tên khốn nào nỡ làm con vật tội nghiệp này ra nông nỗi thế!
Cậu cởi áo khoác, nhẹ nhàng quấn lấy sinh vật nhỏ. Khi chạm vào, nó còn cố gắng mở mắt vùng vẫy một chút — đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp. Nhưng vì quá yếu, nó lại nhanh chóng thiếp đi.
Giản Thường bế nó đến phòng khám thú y gần đó, suýt chút nữa còn bị bác sĩ thú y hiểu lầm là hành hạ động vật, suýt báo cảnh sát.
Sau khi nghe cậu giải thích là nhặt được, bác sĩ mới dịu mặt:“Đây là sư tử trắng con bị thương rất nặng. Có lẽ cần dùng buồng trị liệu mới có thể hồi phục hoàn toàn.”
Sư tử con?! Cái này... mình nuôi được không vậy...?
【Ký chủ yên tâm. Trong liên bang, sư tử thuộc danh mục động vật có thể nhận nuôi.】
Giản Thường lập tức yên tâm.
Buồng trị liệu chỉ mất khoảng nửa tiếng là xử lý xong các vết thương ngoài da, bác sĩ bảo giá của buồng này cũng không rẻ.
Giản Thường nghĩ bụng: “Cùng lắm một hai vạn, trả được.”
Rồi cậu nhìn tờ hóa đơn.
30 phút: 80.000 tinh tệ.
Khỉ thật, yên tâm sớm quá rồi!!
“Hẹn gặp lại quý khách!” Robot ở phòng khám thú y tiễn cậu ra cửa.
Cảm ơn, không có lần sau đâu.