“Không có vấn đề nghiêm trọng đâu, chỉ là thiếu dinh dưỡng với tụt đường huyết nhẹ thôi. Về sau ăn uống bồi bổ là ổn.” Bác sĩ riêng của nhà họ Lãnh báo cáo tình hình sức khỏe hiện tại với quản gia. Trong lòng nghĩ là thời buổi này mà còn.có người bị suy dinh dưỡng sao? Nhưng nghĩ tới mức lương mình nhận được, bác sĩ chọn cách im lặng.
“Vậy thì tốt rồi.” Quản gia thở phào nhẹ nhõm.
Khi Giản Thường tỉnh lại, đã là 8 giờ sáng hôm sau.
Cậu mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng sang trọng trông cực kỳ xa hoa. Trên sofa gần giường, vị quản gia mà hôm qua cậu gặp vẫn đang ngồi đợi.
Lúc này, trong đầu cậu cũng vừa được truyền thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Quản gia thấy Giản Thường mở mắt, vừa định lên tiếng thì ngay lúc đó, Giản Thường lại… nhắm mắt lại.
Giản Thường: An nhiên.jpg
Quản gia: … Muốn nói lại thôi.
Giờ thì cậu đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Trong một buổi tiệc, nguyên chủ đã lọt vào mắt công số 1 – Lãnh Mộ Đình. Vì phát hiện cậu rất giống với “bạch nguyệt quang” của mình, Lãnh Mộ Đình đã trực tiếp liên hệ với gia đình của nguyên chủ, dùng một dự án đổi lấy việc để nguyên chủ đến sống cùng và làm tình nhân.
Nguyên chủ vốn không muốn đi, vì chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học., nhưng gia đình cậu lại “tẩy não” bằng đủ lý lẽ kiểu, nuôi mày lớn thế mà giờ nhà gặp khó khăn không giúp được thì vô ơn quá, Lãnh Mộ Đình người ta tốt như thế mà không chịu thử một lần à...
Giản Thường chửi thầm: Nếu mà là tôi á? Tôi táng cho mỗi người một bạt tai cho tỉnh, mặt dày quá rồi đấy.
Cuối cùng, nguyên chủ lại thật sự cảm thấy mình có lỗi, đồng ý tạm nghỉ học và thế là bị “đóng gói” chuyển tới biệt thự của Lãnh Mộ Đình.
Lúc đầu, Lãnh Mộ Đình chỉ yêu cầu cậu ăn mặc giống “bạch nguyệt quang”, từng biểu cảm, cử chỉ đều có người đến huấn luyện riêng. Vì còn hơi bụ bẫm giống trẻ con, nên còn bị bắt ép giảm cân dù thân hình đã rất gầy.
Lần này, Lãnh Mộ Đình say rượu về nhà, thấy nguyên chủ trông quá giống người trong lòng liền bộc phát thú tính, định... "ăn cậu". Nhưng nguyên chủ quá sợ hãi, lỡ tay cầm gạt tàn đập vào đầu anh ta. Kết quả là đập tỉnh được người nhưng... ngay hôm sau liền bị nhốt vào “phòng tối” cả một ngày.
Giờ thì hiểu tại sao hôm qua mở mắt ra lại thấy tối thui rồi.
【Nhiệm vụ cốt truyện 1: Cậu chạy, hắn đuổi, trời đất cũng không thoát. Yêu cầu ký chủ trong vòng 3 ngày phải trốn thoát khỏi nơi này, 1 tháng sau thì bị bắt lại.】
Không cần ba ngày, hôm nay là tôi đi luôn.
“Giản thiếu gia, nếu cậu đã tỉnh, phiền cậu mở mắt được không?” Quản gia đi tới cạnh giường, chủ động mở lời.
Giản Thường mở mắt, nhìn quản gia rồi mỉm cười nhẹ.
“Cậu chỉ cần xin lỗi tổng giám đốc Lãnh một câu, chuyện này sẽ được bỏ qua.” Quản gia nhẹ nhàng khuyên nhủ, giọng nói vô cùng chân thành.
“Vâng, được ạ.” Giản Thường đáp lời, nụ cười vẫn không đổi.
Quản gia an tâm, liền dặn người mang bữa sáng lên cho Giản Thường.
Tội nghiệp cho ông quản gia, hoàn toàn không biết rằng, Giản Thường không những không định xin lỗi, mà còn đang xếp hành lý, chuẩn bị ôm tiền bỏ trốn.
Giản Thường được ăn bữa đầu tiên kể từ khi xuyên tới thế giới này — một miếng bít tết dai nhách cùng ít rau củ nhạt toẹt không rõ là loại gì.
Vừa ăn vừa đánh nghĩ trong đầu: Ghi sổ, tí nữa còn tính luôn vào tiền trốn chạy.
Trong thành phố có mức độ phát triển công nghệ cực cao, các loại robot đủ kiểu dáng đang di chuyển khắp nơi, xe bay chạy vụt qua bầu trời, cách đó không xa là một vật thể hình elip đang lơ lửng, bên ngoài là màn hình lớn phát một bài diễn thuyết đầy khí thế của một chính trị gia.
“...Mong mọi người bỏ phiếu cho tôi. Tôi sẽ mang lại hy vọng mới cho toàn thể người dân Liên bang!”