Lúc đọc đến đoạn cuối, Giản Thường còn nghi ngờ tác giả gặp chuyện gì cay nghiệt lắm nên mới trút hận lên nhân vật chính như thế. Cậu còn để lại mấy bình luận mắng chửi nữa cơ.
Kết quả? Giờ thì chính cậu xuyên vào nhân vật đó!
Mẹ nó chứ… cầu trời đây chỉ là ảo giác.
【Sau khi nguyên chủ thức tỉnh, nhận ra không thể thay đổi cốt truyện, cuối cùng chọn cách tan biến.】Hệ thống tiếp tục nói.
Giản Thường mắng chửi trỏng lòng, ai rơi vào cảnh đó mà không chọn tan biến chứ?!
Cốt truyện toàn kiểu nhốt phòng tối, cưỡng chế yêu đương, BDSM, tra nam, tình tiết cẩu huyết và phế liệu màu vàng* bay đầy trời.
* Ý chỉ cảnh nóng.
【Nhưng nguyên chủ là trrung tâm của thế giới này, để giúp cho thế giới vận hành ổn định, phải có người kế thừa vai trò đó.】
“Và tôi là người được chọn, đúng chứ?” Giản Thường đáp lại lời nói trong đầu.
【Đúng vậy. Vì trước khi tan biến, nguyên chủ để lại chấp niệm cực mạnh, nên ký chủ phải thay cậu ta hoàn thành 9 tình tiết cốt lõi của truyện, đồng thời thực hiện tâm nguyện — giúp ‘Giản Thường’ có một tương lai tốt đẹp.】
【Nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ nhận cái kết tử vong.】
...
Thà chết quách còn hơn.
【Đừng lo mà! Tôi đã lập sẵn một kế hoạch hoàn hảo giúp cậu “ngược tra, vả mặt, bước lên đỉnh cao cuộc đời”! Hoàn thành nhiệm vụ còn được thưởng 5 triệu tinh tệ nữa đó!】
Nhớ lại thời còn mở quán bán món kho, làm quần quật cả tháng mới kiếm được 3000 tệ, Giản Thường cảm thấy xấu hổ vì mình có chút dao động.
Nhưng khi nghe kỹ kế hoạch hệ thống bày ra, cậu ngẩn ngơ:“Ý cậu là tôi phải làm đúng y chang nguyên tác, dốc lòng yêu ba tên tra nam kia, khiến họ say mê rồi quay lưng bỏ rơi họ?”
Cái kiểu “tương lai tốt đẹp” gì quái dị vậy?!
Không đợi hệ thống giải thích, Giản Thường liền bác bỏ:“Chỉ cần hoàn thành các tình tiết cốt lõi và tâm nguyện nguyên chủ là được, đúng không? Không bắt buộc phải làm theo cách của cậu đúng chứ?”
【Không bắt buộc. Nhưng tôi đang đưa ra lộ trình đã được thực tế chứng minh là thành công.】
“Tít—” Cửa mở ra, ánh sáng chói lòa rọi vào phòng, cắt ngang cuộc đối thoại giữa cậu và hệ thống.
Giản Thường ngồi dậy, vô thức giơ tay che mắt, nhưng vì lâu rồi không tiếp xúc với ánh sáng, mắt cậu bị kích thích đến mức chảy nước mắt.
Quản gia vừa mở cửa ra liền thấy cảnh ấy, thiếu niên mảnh khảnh ngồi trên giường, mắt nhắm nghiền, nước mắt lăn dài, trông đáng thương đến nao lòng.
Ông ta thở dài trong lòng, sớm biết thế thì đã chẳng nên ra tay với cậu ấy, bị nhốt trong phòng tối một ngày, chắc đã biết lỗi rồi.
Giản Thường chớp mắt vài cái, mãi mới thích ứng được, rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt.
Cậu xuống giường, chân trần bước đến cửa.
Trước mặt cậu là một người đàn ông mặc đồng phục quản gia chỉnh tề, đeo kính không gọng, tóc chải gọn gàng, nhìn qua có lẽ chỉ hơn ba mươi tuổi.
Ông ta đặt tay trái trước bụng, tay phải giấu sau lưng, hơi cúi đầu chào cậu, phía sau là hai nữ hầu bưng khay đồ ăn.
Quản gia nở một nụ cười đúng với chừng mực:“Giản thiếu gia, tổng giám đốc Lãnh nhờ tôi hỏi cậu, cậu biết lỗi rồi chứ?”
“29, giờ là đoạn nào trong truyện vậy?” Giản Thường hoang mang toàn tập, nếu có thể hóa suy nghĩ thành hình ảnh thì hẳn là trên đầu cậu đã hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng.
【Xin chờ một lát... Đang truyền tải ký ức nguyên chủ...】
Hệ thống vừa dứt lời, Giản Thường lập tức cảm thấy đầu như bị nhét đầy thông tin, trước mắt tối sầm lại, mất ý thức lần nữa.
Khoan đã... cái hệ thống này có đáng tin không vậy...?
Quản gia lúng túng đỡ lấy Giản Thường đang ngất lịm, nụ cười trên mặt thoáng rạn nứt.
Ông quay đầu nhìn hai cô hầu sau lưng.
Không phải chứ? Hai cô cũng thấy đấy nhé, tôi chưa làm gì mà?! ...Cái này là... giả vờ ngất để ăn vạ sao?!