Bán Món Kho Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 1: Xuyên sách! Nhưng lại là bộ truyện cẩu huyết (1)

Trước Sau

break

Bảy giờ sáng, cửa hàng món kho nhà họ Giản.

Trước cửa có một chiếc xe van đang đỗ, thân xe lấm lem bùn đất, bên cạnh là hai người đàn ông đang đứng.

Một ông chú trung niên râu ria lởm chởm nhìn chàng thanh niên đối diện, vừa chỉ vào đống rau trong xe vừa khoe khoang: “Đây là rau chú dậy sớm tự hái đấy, tươi lắm luôn!”

Chàng thanh niên ấy là người chú quen khi bán rau ở chợ. Ai cũng xuýt xoa tiếc nuối vì cậu có gương mặt đẹp như minh tinh mà lại chọn bán món kho mưu sinh, đúng là phí của trời.

Cậu có ngũ quan tinh xảo, tóc ngắn đen nhánh càng làm làn da thêm trắng trẻo, môi đỏ hồng hào tự nhiên, khiến người ta nhìn một lần là muốn nhìn thêm lần nữa.

Giản Thường nhìn vào rau trong xe, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nhìn ra rồi, còn đọng cả sương sớm đây này.”

Nói rồi, cậu bước lên trước, dễ dàng nhấc hai thùng rau lớn đi thẳng vào sau bếp. Mỗi lần thấy cảnh này, ông chú kia lại có cảm giác khó thể diễn đạt bằng lời.

Nếu kể chuyện này lên mạng, dân mạng chắc chắn sẽ bình luận rằng đây chính là Lâm Đại Ngọc phiên bản đời thực có thể bứng cả gốc liễu.

Kiểm đếm hàng xong, hai người chào tạm biệt, Giản Thường vừa đi vào bếp vừa ngân nga hát.

“Tôi yêu tiền, tiền yêu tôi, tiền từ bốn phương tám hướng đổ về~”

Cậu siêng năng rửa rau, vừa làm vừa thầm nghĩ, nếu ông trời có mắt, hẳn nên để một người trẻ chăm chỉ như cậu kiếm được thật nhiều tiền mới đúng.

“BÙM!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cơn đau dữ dội ập đến khiến toàn thân Giản Thường như bị xé toạc, rồi lập tức mất đi ý thức.

“Ngày 25 tháng 2 năm 2025, tại một cửa hàng trên đường Hải Diêm, quận Lâm Giang xảy ra vụ nổ khí gas… Khiến cho một người tử vong. Nguyên nhân vụ việc đang được điều tra.”

......

Giản Thường tỉnh dậy vì đói. Chiếc bụng trống rỗng réo vang từng hồi: “Ọc... ọc ọc ọc...”

Cậu từ từ mở mắt… mở mắt?

Hử? Sao vẫn tối đen như mực thế này?

Giản Thường bật dậy khỏi giường, chẳng lẽ mình bị nổ mù mắt rồi?!

Cậu đưa tay mò khắp mặt—ổn, mắt vẫn còn, mũi miệng cũng không sao.

Ngoài việc đói meo, cơ thể cậu hoàn toàn không có lấy một vết thương.

“Có ai không? Bác sĩ? Y tá? Hello? Moshi moshi?” Nhưng dù có dùng tám thứ tiếng đã học để gọi, thì xung quanh vẫn lặng như tờ, trống rỗng, cứ như cả thế giới chỉ còn lại mình cậu.

Sau một hồi mò mẫm trong vô vọng, Giản Thường đành trở về giường. Sự im lặng tuyệt đối khiến cậu nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập. Không chịu nổi không khí đó, cậu bắt đầu hát nhảm: “Nếu tôi có thể nhìn thấy, thì sẽ dễ dàng phân biệt ngày với đêm… Anh nói đen là đen thế nào~”

【Đinh đoong — Hệ thống đã online.】Một giọng nói thiếu niên vang lên trong đầu cậu.

Giản Thường lắc lắc đầu, cái quỷ gì vậy?

【Không phải quỷ đâu. Tôi là Hệ thống Duy Trì Ổn Định Thế Giới Tiểu Thuyết số 29, gọi tắt là Hệ thống xuyên sáh, cậu có thể gọi tôi là 29.】

Sau một tràng giới thiệu luyên thuyên của hệ thống, Giản Thường biết được rằng, sau khi bị nổ chết, vì linh hồn cậu mạnh mẽ nên được chọn làm người xuyên sách, xuyên vào một bộ tiểu thuyết 1 thụ 3 công (1v3) có bối cảnh tinh tế mà cậu từng đọc, được tặng thêm một cơ hội sống lại.

Oái oăm thay, nhân vật thụ chính lại trùng tên với cậu. Vì quá tò mò, cậu từng nín nhịn xấu hổ để đọc hết truyện. Phải công nhận là các cảnh "thịt" viết cực mlem, nhưng mà...

Nó là truyện ngược!!

Nhân vật chính bị công 1 coi là thế thân, công 2 thì xem như đồ chơi, công 3 chỉ mê mỗi vẻ ngoài. Cuối cùng, cả ba đều vứt bỏ cậu, gia đình cũng ruồng rẫy, khiến cậu quá tuyệt vọng mà tự sát.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc