Giọng nói trầm khàn của Hạ Tùng Bách mang theo một chút từ tính, giọng nói đó rơi vào tai trong tai Triệu Lan Hương, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Triệu Lan Hương nắm chặt quần áo của Hạ Tùng Bách, không phục mà hôn lại, đổi lấy nụ hôn càng ngày càng kéo dài, nhiệt tình mà đáp lại, Triệu Lan Hương bị hôn đến không thở nổi.
Hạ Tùng Bách bắt chước rất nhanh, làm cho Triệu Lan Hương có cảm giác “ Giáo hội đồ đệ đói chết sư phó” (nghĩa là khi học sinh nắm vững kiến thức, giáo viên sẽ mất việc).
Sau khi hôn một lúc lâu, Hạ Tùng Bách càng không chịu nổi, cả người khô nóng, hận không thể khảm người trước mặt vào trong thân thể mình.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, buông cô ra, mải mê hồ nháo thiếu chút nữa thì quên mất việc quan trọng.
“Tiền này, cho em.”
Hạ Tùng Bách từ trong túi lấy ra một xấp tiền, đưa cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương kinh ngạc nhìn chằm chằm xấp tiền trong tay, liếc mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Đây là có ý gì?”
Lỗ tai Hạ Tùng Bách có chút đỏ, cả người nhiệt huyết còn chưa tan, giọng nói trầm khàn đến không thành tiếng.
“Em là người yêu của anh, tiền của anh sẽ để cho em quản.”
“Em cầm lấy mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon...”
Nói xong, Hạ Tùng Bách càng cảm thấy người nóng hơn, đưa tiền bản thân tự kiếm được cho người yêu, thật sự rất đáng kiêu ngạo.
Triệu Lan Hương mấp máy môi, không nhịn được cười, cả tâm hồn đều ấm áp.
Cô đếm số tiền anh đưa, tổng cộng là năm mươi đồng bảy hào tám xu.
Nhiều tiền như vậy, không khỏi kiến cô ngạc nhiên, không nghĩ tới công việc mổ lợn này lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Mới non nửa tháng, một người đàn ông hai bàn tay trắng cũng có thể tích được một số tiền lớn như vậy.
Triệu Lan Hương cầm lấy tiền, cũng không cự tuyệt, đây là tâm ý của anh, cô sẽ cẩn thận cất giữ số tiền này giúp anh.
Triệu Lan Hương sờ sờ bàn tay thô ráp mà rắn chắc của Hạ Tùng Bách, trong lòng vừa kiêu ngạo, lại vừa đau lòng.
“Mấy ngày nay có phải rất mệt không?”
Hạ Tùng Bách không hé răng.
Vì cuộc sống, Hạ Tùng Bách chưa từng có đêm nào thành thật ngủ đủ giấc. Nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, có sức khỏe, lại mỗi ngày đều được người yêu chăm sóc, nấu đồ ăn ngon bổ dưỡng cho, cả người tràn đầy năng lượng, làm việc lâu cũng dần quen.
Hạ Tùng Bách nhìn ánh mắt đau lòng của Triệu Lan Hương, lắc đầu nói: “Không mệt.”
Triệu Lan Hương nắm chặt xấp tiền trong tay, cảm giác nóng đến lợi hại.
Cô nói: “Đến cuối tuần, em sẽ lên huyện mua một ít vải được không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, bồi thêm một câu: “Mua nhiều vải đẹp vào.”
Hạ Tùng Bách vừa nói xong, Triệu Lan Hương còn chưa kịp cảm thấy hạnh phúc, bên tai đã nghe được tiếng gọi của Hạ Tam Nha, cô vội vàng đẩy Hạ Tùng Bách ra.
“Mau đi ra.”
Nếu như bị Hạ Tam Nha nhìn thấy, rất khó giải thích, bé vừa đúng độ tuổi hiếu kỳ nhưng lại chưa hiểu chuyện bên trong, cũng không thể dấu chuyện trong lòng được.
Hạ Tùng Bách chân trước vừa mới đi, Hạ Tam Nha liền đầu đầy mồ hôi mà gõ cửa phòng Triệu Lan Hương.
“Chị Triệu, mau mở cửa.”
Triệu Lan Hương đưa khăn tay cho bé lau mồ hôi trên trán, Hạ Tam Nha kéo cô đi đến lu nước, giọng giòn tan nói: “Đây là cá em và Cúc Hoa, Lý Tử cùng nhau bắt được.”
Ban đầu trong lu nước chỉ có một vài con cá chạch, hiện tai toàn bộ lu đã được cá chạch phủ kín.
Triệu Lan Hương duỗi tay xuống sờ cá chạch, dùng gáo nước múc ra xem, quả nhiên rất nhiều.
“Tam Nha rất lợi hại, tiếp tục bắt, chị Triệu rất thích cá chạch, bắt đủ hai mươi con, chị sẽ trả em một hào.”
Triệu Lan Hương từ trong túi lấy ra ba hào đưa cho Hạ Tam Nha: “Một hào của em, dư lại hai hào nhớ chia cho Cúc Hoa và Lý Tử.”
Triệu Lan Hương muốn dùng cách tự nhiên mà bồi dưỡng ý thức lao động để kiếm tiền cho mấy đứa trẻ. Tiểu Hổ Tử là một tay cô bồi dưỡng, tam quan chính trực, tuy rằng cả nhà đều yêu thương nhưng nó một chút cũng không hống hách.
Hạ Tam Nha mở to đôi mắt đen láy như quả nho, vẻ mặt khiếp sợ.
Hạ Tam Nha chưa bao giờ nghĩ với việc bắt cá còn có thể đổi lấy tiền, đây cũng là một “Khoản” lớn. Tuy rằng chỗ cá chạch này bé phải bắt mấy ngày mới được, nhưng bắt cá còn có thể kiếm tiền là chuyện vui gì vậy?
So với việc lên núi cắt cỏ cho lợn thì bắt cá chạch rất nhẹ nhàng. Trong mắt Hạ Tam Nha bắt cá giống như đi chơi vậy, bắt cá cho chị Triệu còn có thể làm thành món ăn ngon. Hạ Tam Nha nắm chặt tiền trong tay, hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài bắt thêm mười hào, tám hào nữa.
Triệu Lan Hương kéo tay bé: “Đủ rồi đủ rồi, hiện tại rất nhiều, qua mấy ngày nữa em lại đi bắt tiếp.”
Khuôn mặt vừa rồi còn hưng phấn của Hạ Tam Nha lập tức ỉu xìu.
Triệu Lan Hương xoa xoa đầu bé, nhịn không được nở nụ cười.
Cô tính toán ngày mai làm món cá chạch đưa cho Lý Trung, trong nhà bột Phú Cường và bột nếp dùng làm điểm tâm cũng đã dùng hết, vừa lúc làm một món thịt như thế này cũng được.
Hôm sau là thứ bảy, khi Triệu Lan Hương đã ngủ một giấc no nê và đang vươn vai, thì Hạ Tùng Bách đã làm xong công việc nặng nề nhất trong ngày, đang nằm trên giường ngủ bù.
Triệu Lan Hương đặt bánh xoài được bọc trong giấy dầu đã làm tối hôm qua vào trong ngăn tủ của Hạ Tùng Bách, coi như là đồ ăn vặt. Bơ nhiều, quả xoài cũng có đường, ăn nó nhanh no bụng.
Hạ Tùng Bách mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, Triệu Lan Hương không kịp làm bữa sáng cho anh, để anh dùng nó ăn lót dạ cũng tốt. Lần này, cô chiên nhẹ tay, màu vàng đều, không chiên bằng dầu mỡ, ăn xong cũng không bị nóng trong người.
Triệu Lan Hương vỗ vỗ túi tiền và phiếu tem, mang theo mười cân xoài cuốn bơ cưỡi Phượng Hoàng lên huyện. Mười cân xoài cuốn bơ thực ra cũng không nhẹ, làm cho ba lô của cô căng phồng. Nếu không phải không đủ chỗ chứa, Triệu Lan Hương còn muốn mang hai mươi cân. Tối hôm qua, Triệu Lan Hương mang hết số trứng gà có trong nhà làm bánh hết, dùng nồi đánh ra một nồi bơ, một hơi làm ba mươi cân xoài.
Triệu Lan Hương đội mũ rơm, che đi hơn nửa khuôn mặt, cưỡi xe đạp đến gian hàng của Lương Thiết Trụ.
“Ai, cô đã đến rồi?” nhìn thấy Triệu Lan Hương, Lương Thiết Trụ nhỏ giọng chào.
Triệu Lan Hương không nói gì, từ trong ba lô lấy bánh xoài cuốn bơ ra đưa cho Lương Thiết Trụ. Ngày đầu tiên gặp Lương Thiết Trụ, anh ta có nói qua có thể gửi bán đồ ở quầy hàng của anh ta, phí là năm hào. Bất quá, hiện tại Lương Thiết Trụ không muốn lấy nữa.
Triệu Lan Hương thấp giọng nói: “Cái này gọi là bánh xoài cuốn bơ, bán một đồng một cân.... hoặc hai phiếu công nghiệp.”
Phiếu công nghiệp giá trị tương đối cao, cho nên Triệu Lan Hương cố ý hạ giá bánh xoài cuốn bơ. Dân thành phố đều dựa theo tiền lương tiêu chuẩn, mỗi mười đồng sẽ phát một phiếu công nghiệp. Hầu hết các sản phẩm sản xuất theo công nghiệp đều không thể tránh khỏi yêu cầu phiếu công nghiệp: nồi niêu, quần áo, xe đạp, đều phải dùng phiếu công nghiệp mới mua được.
Vải thì Triệu Lan Hương đã có vài mảnh. Cô đang góp tiền để mua một cái máy may. Cô muốn tự mình làm vài bộ quần áo, tiền thì có đủ nhưng phiếu công nghiệp thì còn thiếu khá nhiều.
Một cân bánh xoài cuốn giá hai phiếu công nghiệp “Quý giá” làm Lương Thiết Trụ không đành lòng ghé mắt.
Chuyện này lại làm Lương Thiết Trụ nhớ tới lần đầu tiên anh ta gặp Triệu Lan Hương, khẩu khí của cô cũng bá đạo như vậy. Lương Thiết Trụ nhịn không được châm chọc vài câu, nhưng sự thật sau đó đã chứng minh, anh ta bị đánh cho sưng mặt.
Triệu Lan Hương dùng khăn tay lấy một miếng cho Lương Thiết Trụ ăn thử.
Sau khi Lương Thiết Trụ ăn xong, cả người đều không ổn. Anh ta nói thầm: “Đồ ăn ngon như vậy đưa cho tôi, cô không sợ tôi sẽ ăn hết sạch sao?”
Triệu Lan Hương cười tủm tỉm: “Anh có thể ăn, chờ anh bán hết hàng rồi, đến nhà Bách ca, tôi đưa cho anh mấy cân mang về, ăn chán thì thôi.”
Triệu Lan Hương sảng khoái hào phóng, làm cho Lương Thiết Trụ vui vẻ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Anh ta lập tức ăn hai cái, lại uống một hớp nước, sau đó đánh ợ một cái.
“Được, ăn ngon, món này mới lạ hương vị lại ngọt, hai phiếu công nghiệp không thành vấn đề.” Anh sờ sờ bụng, vui vẻ nói: “Đây là bữa ăn đầu tiên tôi ăn hôm nay. Đừng lo lắng, tôi đã no, sẽ không nhớ thương món bánh của cô.”
Triệu Lan Hương nhịn không được cười, một bên thu dọn đồ vật chuẩn bị rời đi.
Lương Thiết Trụ bỗng nhiên vỗ đầu một cái, kéo Triệu Lan Hương lại.
Anh ta lấy từ trong ngực ra mấy lá thư, đưa cho cô.
“Đây là thư mà Bách ca nhờ tôi lấy ở bưu cục, cô thuận tiện cầm về cho Bách ca giúp tôi.” Lương Thiết Trụ dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Người này có rất nhiều thư và một gói hàng.”
“Tôi bận quá không giao hàng được, ngày mai tôi sẽ mang tới cho anh ấy.” Nói xong Lương Thiết Trụ đưa giấy “chứng minh thân phận” của Cố Hoài Cẩn trả lại cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nhìn giấy giới thiệu này, mới biết được đây là thư của Cố Hoài Cẩn. Cố Hoài Cẩn không phải là giám sát công trình phải ở tại chuồng bò ở nhà họ Hạ sao? Bộ dáng rất đáng thương, thi thoảng Hạ Tùng Bách sẽ giúp đỡ anh ta một chút.
Cô đếm đếm số lá thư: “Một hai ba bốn năm sáu...bảy.”
Giọng nói của Triệu Lan Hương dừng lại ở con số “bảy”.
Lúc đếm tới là thư thứ bảy, tầm mắt cô lập tức dừng lại, đôi mắt mở to. Cô lấy lá thư này ra ngoài, ngón tay xoa xoa con dấu được đóng chỗ dám tem.
Triệu Lan Hương không nhịn được che kín miệng, trái tim nhảy thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Chỉ thấy bên ngoài lá thư viết ba chữ thình lình “Cố Thạc Minh”, chữ viết cứng cáp sắc bén. Bên trên còn có in “tem” của quân khu G.
Cố Hoài Cẩn và Cố Thạc Minh có mối quan hệ như thế nào?
Triệu Lan Hương lẩm bẩm Cố Hoài Cẩn và Cố Thạc Minh một cách vô thức, đột nhiên có điều gì đó lóe lên trong đầu cô.
“Hoài cẩn ác du hề, cùng bất đắc sở thị." (Mang ngọc cẩn cầm ngọc du, Gặp lúc khốn cùng mà chẳng biết cho ai thấy - trích trong Sở từ - Cửu chương – Hoài sa )
Trú chờ hề Thạc Minh (Trích Điệu loạn)
Bọn họ là cha con!
Triệu Lan Hương kinh ngạc không nói lên lời, những biến cố sau này có thể thể thấy hy vọng.
Cư nhiên ở chỗ này cô gặp được.
Cố Thạc Minh là “Khắc tinh”cả đời của Tưởng Kiến Quân.
Hai người này gặp nhau lúc đi huấn luyện gặp được nhau, cả hai lại đều rất ưu tú, không phải anh ta chết thì chính là Tưởng Kiến Quân chết. Mấy tháng trước, Tưởng Kiến Quân nằm viện mất suất đánh giá công lao luận thưởng, những vinh quang đó lại chắp tay dâng lên cho Cố Thạc Minh. Cố Thạc Minh giẫm lên vai Tưởng Kiến Quân, thăng liền hai bậc, một cách suôn sẻ.
Hạ Tùng Bách cư nhiên có thể quen biết với ba của Cố Thạc Minh. Ngày hôm qua, cô còn vì việc Tưởng Kiến Quân cũng sống lại mà sứt đầu mẻ trán, không ngờ ông trời lại cho cô gặp được nhân duyên tốt đẹp như vậy.
Triệu Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt có chút cay, kích động đến mức không thể lập tức mang tin tốt này bay trở về nhà họ Hạ.
Lương Thiết Trụ lại “Ợ” một cái, anh ta nhìn Triệu Lan Hương kích động đến vành mắt đỏ hoe, nhịn không được muốn cười.
“Không biết còn tưởng rằng đây là thư nhà cô gửi đến.”
“Có phải tin tức gì quan trọng không?”
Triệu Lan Hương gật đầu thật mạnh, giờ phút này trong mắt cô, Lương Thiết Trụ đặc biệt đáng yêu. Nếu không phải anh ta giao những bức thư của Cố Hoài Cẩn cho cô, chỉ sợ là mấy năm nay đều không phát hiện ra Cố Hoài Cẩn là ba của Cố Thạc Minh, sau đó sẽ làm cho Hạ Tùng Bách lỡ mất nhân duyên tốt mà ông trời đã ban cho.
Triệu Lan Hương nhanh chóng thu dọn mọi thứ, nhét những lá thư vào ba lô.
“Nếu như anh đói bụng, ăn sạch bánh xoài cuốn bơ cũng không vấn đề gì, miễn anh vui là được.”
Triệu Lan Hương nhịn không được cười lộ hàm răng trắng, cô cưỡi xe đạp, vẫy vẫy tay với Lương Thiết Trụ, thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi chợ đen.