Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 48:

Trước Sau

break

Triệu Lan Hương vui sướng mà hùng hục đạp xe về nhà họ Hạ, lúc này cũng đã đến giờ cơm trưa. Bất quá, Hạ Tùng Bách không có ở trong phòng, trên giường trống không. Triệu Lan Hương ôm những bức thư nóng bỏng, trong lòng cũng nóng như dung nham.

Triệu Lan Hương hận không thể lao đến chuồng bò, lôi Cố Hoài Cẩn tranh thủ lại đây. Nhưng, cô đã kiềm chế được, đặt lá thư xuống và kiên nhẫn ở trong phòng chờ Hạ Tùng Bách về.

Triệu Lan Hương biết rõ ràng lý do mình lấy lòng Cố Hoài Cẩn, nhưng sẽ không có hiệu quả bằng Hạ Tùng Bách “Lấy lòng” Cố Hoài Cẩn. Người xưa đã nói “mua mã xem mồm miệng, giao hữu sờ đáy lòng”.

Hạ Tùng Bách và Cố Hoài Cẩn quen biết nhau không có mục đích gì, cho nên hành vi ngay thẳng, thẳng thắn, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Mà cô là có động cơ mới tiếp cận, cho dù có che dấu tốt như thế nào, cũng không tránh khỏi người khác nghi ngờ. Đặc biệt, Cố Hoài Cẩn kinh nghiệm xã giao phong phú, người đến tuổi trung niên lại càng hay nghi ngờ, mẫn cảm. Ông ấy không ngu ngốc giống như Triệu Lan Hương, dễ dàng bị  lừa gạt.

Từ trước đến nay, Triệu Lan Hương đối với Cố Hoài Cẩn giống như bèo nước gặp nhau, bây giờ cũng nên tiếp tục đối xử như thế, cho dù có thay đổi cũng không được chuyển biến quá nhanh.

Triệu Lan Hương đợi rất lâu mà vẫn không thấy Hạ Tùng Bách trở về, nhìn mặt trời càng ngày càng lên cao, liền đi nấu cơm.

Hôm nay, Hạ Tùng Bách cầm một phần xương sườn trở về, Triệu Lan Hương dùng nước đậu nành đã lên men hầm xương, gạo và xương cho vào nồi hầm, bên trên đậy lá sen được Triệu Lan Hương phơi khô, phủ thêm một lớp chao đậm đà và thơm ngon. Những làn hơi bốc khói nghi ngút mang theo hương thơm của cơm lá sen.

Triệu Lan Hương cố tình làm nhiều đồ ăn hơn bình thường, cô còn chơi chút tiểu xảo. Lúc nấu cơm, Triệu Lan Hương hí cửa sổ ra một chút. Sau khi làm xong cơm trưa, cô nhanh chóng dọn lên và kêu to gọi mọi người tới ăn cơm.

Nhưng không nghĩ tới, vừa quay đầu lại, cô suýt nữa thì đụng phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Hạ Tùng Bách lau mồ hôi trên trán và hít một hơi.

“Ăn trưa sớm vậy?”

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng thở ra: “Đói bụng không?”

“Ăn cơm đi, hôm nay làm cơm sườn lá sen, ăn rất ngon.”

Hạ Tùng Bách từ xa có thể được mùi thơm đậm đà của thịt, chao lên men từ đậu tương được phơi nắng cả tháng, mùi thơm nồng sau khi hấp có thể bay xa, ngửi mùi là đã chảy nước miếng.

Hạ Tùng Bách đã chuyển củi về được vài chuyến, hiện tại anh đang rất đói.

Hạ Tùng Bách cùng Triệu Lan Hương dọn cơm ra, anh ăn liền ba bát lớn. Món chao được hấp chín nhuyễn ra quyện vào cơm, những viên đậu tròn, dẻo, giòn và đậm đà, một miếng lại một miếng, so với thường ngày càng ăn ngon hơn.

Cơm gạo trắng đối với Hạ Tùng Bách là một loại lương thực xa xỉ, hương thơm ngon miệng, vừa mềm dẻo vừa thơm. Nhưng cơm hôm nay như thấm vào trong xương tủy, làm người ta cảm thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Hạ Tùng Bách há to mồm lùa cơm, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Ăn ngon, cơm rất thơm.”

Dùng lá sen nấu cơm đương nhiên là rất thơm rồi, Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn anh.

“Đừng ăn nhiều quá, bụng căng hỏng mất.”

Triệu Lan Hương nhìn nồi cơm mình cố ý nấu nhiều hơn mọi khi, có thể bằng mắt thường nhìn thấy tốc độ giảm đi nhanh chóng, có chút lo lắng. Hạ Tùng Bách ăn như cái động không đáy, ăn xong ba bát cơm lớn còn có xu thế ăn thêm, Triệu Lan Hương vội vàng ngăn lại.

“Ăn nhiều thịt một chút, đừng chỉ ăn mỗi cơm.”

Hạ Tùng Bách hàm hồ nói: “Cơm ăn mới no bụng, thịt ăn nhiều không tốt.”

Nói xong, anh cẩn thận gắp một miếng thịt trong bát, đặt vào trong bát cơm của Triệu Lan Hương, thấp giọng nói:

“Cô vợ ngốc.”

“Anh ăn hết rồi thì em ăn cái gì.”

Triệu Lan Hương nghe xong, lấy thịt muối trong bình gốm gắp ra, trên bàn lại có thêm món thịt ba chỉ.

Làm xong hết thảy, Triệu Lan Hương mới gắp sườn sang cho Hạ Tùng Bách: “Anh giờ là lao động chính trong nhà, sức lực tiêu hao nhiều, ăn nhiều một chút mới có sức.”

Được người yêu quan tâm Hạ Tùng Bách cảm thấy ấm áp, giống như được ăn sơn hào hải vị, ăn cái gì cũng thấy ngon.

Triệu Lan Hương nhắc tới việc của Lương Thiết Trụ.

“Lương Thiết Trụ đưa cho em mấy lá thư, bảo em giao cho anh.”

Cô đặt mấy lá thư lên trên bàn, Hạ Tùng Bách cũng không nhìn đã cất chúng vào trong ngực.

Triệu Lan Hương nói: “Nghe nói ông ấy là phần tử trí thức, rất có văn hóa, vừa rồi em nấu cơm, có nhìn thấy ông ấy....Rất đáng thương.” Cô dừng lại một lúc.

Hạ Tùng Bách kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Ông ta muốn hỏi em đồ ăn sao?”

Vẻ mặt của người đàn ông hoàn toàn bất lực.

Triệu Lan Hương nói: “Không phải.”

“Ông ấy chỉ nhìn một cái và không nói gì.”

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Tùng Bách nhìn thấy Cố Hoài Cẩn duỗi cổ và nhìn về phía phòng bếp.

Phòng bếp tuy rằng đóng cửa, nhưng cũng không ngăn được cái mũi thính của ông ta. Bất quá, Cố Hoài Cẩn cũng rất có khí khái, chỉ đứng nhìn và ngửi mà thôi, từ trước đến nay cũng không đòi hỏi gì.

Hạ Tùng Bách sau khi ăn xong, thì múc nửa muỗng chao tưới lên cơm trắng, trầm mặc không nói mà đi đến chuồng bò.

Triệu Lan Hương lén lút đi theo.

Chỉ thấy Hạ Tùng Bách lấy từ trong ngực ra những lá thư đặt trên mặt đất, dùng bát cơm đè lên, làm xong việc, anh không nói một lời đã trở về.

Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách không nhịn được mà thở dài.

Đúng là đẫu gỗ!

Hạ Tùng Bách đi tới, xoa lên đầu người yêu: “Đi thôi, có cái gì hay mà nhìn?”

Triệu Lan Hương nghiêm túc nói: “Anh về giúp em rửa bát nhé.”

“Em ở chỗ này trông giúp anh, nhỡ may có người phát hiện.”

Tuy rằng Hạ Tùng Bách là thành phần xấu nhưng có thể cải tạo, còn Cố Hoài Cẩn thì liên quan tới tội tham ô, thậm chí bị phân tới chuồng bò ở rồi mà vẫn bị người ta chỉnh. Nếu bị người khác nhìn thấy Hạ Tùng Bách có qua lại với Cố Hoài Cẩn thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

Hạ Tùng Bách gật đầu: “Được.”

Người yêu anh thật là làm việc cẩn thận, suy nghĩ chu đáo.

Bất quá, Hạ Tùng Bách vẫn quay lại nói: “Chuồng bò vừa bẩn lại vừa thối, làm gì có ai nguyện ý tới đây, nhìn một lát thì trở về ăn cơm, em còn chưa ăn xong đâu.”

Triệu Lan Hương đáp ứng, đuổi nam nhân  trở về.

Cô xoay đầu từ xa nhìn chằm chằm về phía chuồng bò, Hạ Tùng Bách để lại bát cơm to đùng cùng một đôi đũa sạch sẽ. Qua hồi lâu, có tiếng huýt sáo từ đống cỏ khô truyền đến. Người đàn ông chật vật, nghèo túng ngồi xổm xuống bưng bát cơm và lá thư lên.

Ông ta từ từ dùng đôi đũa bới cơm, còn chưa có ăn cơm, nhưng nước mắt đã chảy xuống. Cố Hoài Cẩn vừa ăn vừa đọc thư, lúc cười lúc khóc.

Triệu Lan Hương đứng dưới mái hiên, đứng đến khi chân tê lại mới im lặng rời đi.

Trong gió truyền lại một tiếng thở dài của cô.

...........

Buổi chiều, Triệu Lan Hương xách theo một bao xoài cuốn bơ đi đến nhà bí thư chi bộ. Không ngờ lại gặp mẹ của đại đội trưởng - Lý Thúy Hoa cười tủm tỉm tiếp đãi cô. Bà đeo kính viễn hỏi Triệu Lan Hương: “Học sinh, cô giúp tôi nhìn xem trên này viết cái gì vậy?”

Triệu Lan Hương cầm lấy nhìn, trên giấy hồng ghi bát tự của hai người. Cô đọc những điều quan trọng cho bà nghe:

“Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường.”

Lý Thúy Hoa nghe xong càng thêm vui vẻ, bà lặp lại những lời này vài lần, hỏi Triệu Lan Hương xong, bà ta lại quay sang hỏi Chu Gia Trân. Lúc này Triệu Lan Hương mới hiểu ra, mẹ của đội trưởng là tới đây để khoe khoang.

Chu Gia Trân bất đắc dĩ liếc nhìn Triệu Lan Hương, đọc lại tờ giấy kia: “Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường.”

Lý Thúy Hoa lúc này mới buông tha Chu Gia Trân.

Triệu Lan Hương đi theo Chu Gia Trân vào phòng, Lý Thúy Hoa cầm hai chiếc bánh rán chia cho hai người, cười nói: “Ăn đi ăn đi, dính chút không khí vui mừng.”

Bánh rán là đồ ăn khá là quý hiếm, dầu là nguyên liệu khó kiếm được.

Chu Gia Trân vô tư thưởng thức.

Chu Gia Trân hỏi: “Đại đội trưởng muốn lấy vợ.”

“Chính là con gái thứ hai của bí thư Lý.”

Triệu Lan Hương mấp máy môi, cô nhớ con gái thứ hai của bí thư Lý là một người tướng mạo bình thường, nhưng cần cù, làm việc rất tích cực, chỉ là đầu óc không nhanh nhạy, giống như những người phụ nữ trong thôn thích làm việc nhà, rất nhiều lời.

“Cũng tốt, không nên kéo dài làm anh ấy chậm trễ.”

Trong giọng nói của Triệu Lan Hương có chút tiếc hận.

Lý Đại Lực tuy rằng là đội trưởng đội sản xuất, nhưng tình hình kinh tế trong nhà cũng không khá giả, thiếu một đống nợ, mãi đến tận năm ngoái mới trả hết nợ, làm cho anh ta lớn tuổi rồi mới tính đến chuyện kết hôn.

Chu Gia Trân giống như con giun trong bụng Triệu Lan Hương, sợ cô hiểu sai ý của mình , Chu Gia Trân nhéo Triệu Lan Hương một cái.

“Cô suy nghĩ cái gì vậy, Lý đội trưởng năm nay mới hai mươi tư tuổi, tuổi này mới tính đến chuyện kết hôn thì có gì là muộn.”

Triệu Lan Hương không nói chuyện, chỉ mang một ít bánh xoài cuốn mình làm được tới cho Chu Gia Trân.

Chu Gia Trân ngạc nhiên nhận lấy, nhìn chiếc bánh dễ thương như vậy, không nỡ ăn. Cô ấy nhẹ nhàng cắn một miếng, trong miệng liền ngọt ngào.

Chu Gia Trân nói: “Ăn rất ngon, cô tới vừa lúc, tôi muốn đưa cô cái này.”

Chu Gia Trân nói xong từ trong ngăn tủ của mình lấy ra một quyển sách được gói cẩn thận trong giấy.

Kỳ thực, nhìn vào bề ngoài thì không thấy sự khác biệt giữa đóng gói và không đóng gói.

Chu Gia Trân nói: “Nhớ phát huy tác dụng của nó, đừng để nó bị lãng phí.”

Triệu Lan Hương đồng ý với Chu Gia Trân, mở gói ra. Một quyển sổ bìa da trâu đập vào mắt cô, được làm thủ công rất đẹp, chất lượng rất tốt, quyển này rất dày có thể sử dụng được rất nhiều năm.

“Tôi rất thích, để cô phải tốn kém rồi.”

Triệu Lan Hương mở vở ra, yêu cầu Chu Gia Trân viết một câu cho cô.

Chu Gia Trân dùng bút chì viết: “Thép được tôi luyện trong ngọn lửa cuồng nộ và nguội đi nhanh chóng, vì vậy nó có thể cứng và không sợ bất cứ điều gì.”

Triệu Lan Hương bật cười khi nhìn thấy câu này. Chu Gia Trân thật sự là một fan hâm mộ của “Thép đã tôi thế đấy”. Cô nhìn xung quang một chút rồi hỏi: “Tưởng Mỹ Lệ không có ở nhà sao?”

Chu Gia Trân nói: “Có lẽ cô ta lên huyện mua thịt rồi, rất nhanh sẽ trở về.”

Triệu Lan Hương ngồi trên giường Chu Gia Trân, cùng cô ấy nói chuyện một lúc lâu. Dưới gối đầu của Chu Gia Trân là cuốn sách mà Triệu Lan Hương đã tặng.

Bìa sách đã bị sờn khá nhiều, không biết lúc nhàn rỗi Chu Gia Trân đã đọc đi đọc lại nó bao nhiêu lần rồi.

Một chút tâm ý của mình được người khác coi như bảo bối, Triệu Lan Hương cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Triệu Lan Hương rút ra một mảnh giấy, viết xuống vài chữ, sau đó giao cho Chu Gia Trân.

“Giúp tôi giao cái này cho Tưởng Mỹ Lệ.”

Chu Gia Trân đồng ý.

Mãi đến chạng vạng, Tưởng Mỹ Lệ mới trở về. Cô ta nhìn thấy tờ giấy Triệu Lan Hương để lại, cầm bánh xoài cuốn bơ ăn, ăn no rồi mới làm việc đã giao kèo.

Cô ta rút một tờ giấy viết thư và viết: “Anh: em nói với anh, hộp xoài kia là do Triệu Lan Hương nhờ em gửi cho anh, dặn anh ở bộ đội công tác tốt, toàn tâm toàn ý nỗ lực phấn đấu. Tranh thủ sớm ngày thăng chức. Mặt khác: Đã cuối tháng, chỗ em cần tiếp tế.”

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc