Bà nội luôn cho rằng cháu trai của mình là tốt nhất trên đời, loại cảm giác này làm Hạ Tùng Bách rất áp lực, những lúc bà nói như vậy, anh lại không biết nên trả lời như thế nào.
Kỳ thật, nếu Triệu Lan Hương không để mắt đến anh, anh cũng không biết đi đâu mới có thể tìm được một người vợ tốt như vậy. Một người đàn ông không có việc làm, không có tiền đồ như anh, thì liệu có người con gái nào để ý tới chứ?
Hạ Tùng Bách mấp máy môi.
“Bà nghỉ ngơi đi, nhớ rõ phải đúng giờ uống thuốc canxi, gần đây mưa nhiều, thời tiết ẩm ướt.”
“Chân thật sự rất đau, uống chút thuốc giảm đau cũng tốt.”
Bà nội bất mãn không thèm để ý nói: “Bà không muốn uống thuốc giảm đau, bà muốn giữ đầu óc minh mẫn, dạy chắt trai quốc văn, vẽ tranh và học toán, học lý!”
Hạ Tùng Bách không đành lòng phá vỡ những ảo tưởng tốt đẹp của bà, lầy quần áo bà thay ra đi giặt, ra khỏi phòng bà.
...........
Lúc ăn cơm chiều, bà run rẩy lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm, đưa cho Triệu Lan Hương.
“Tiền cơm.”
“Cầm lấy.”
Triệu Lan Hương giật mình có chút thụ sủng nhược kinh, bà cụ cao ngạo, lạnh nhạt rốt cuộc cũng chịu “Mở Miệng Vàng”. Triệu Lan Hương không từ chối, tuy rằng thịt lợn ăn mấy ngày nay đều do Hạ Tùng Bách mang về.
Lu gạo chỉ còn lại một ít, ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách đã mang về một túi gạo đổ đầy lu.
Giờ đây, Hạ Tùng Bách hoàn toàn trở thành trụ cột trong gia đình, có thể gánh vác chi phí của cả gia đình.
Triệu Lan Hương cảm thấy bà nội của Hạ Tùng Bách biết việc anh đi làm ở chợ đen.
Có thể thấy, Hạ Tùng Bách rất kính trọng bà nội. Chuyện lớn như vậy hẳn anh sẽ không giấu bà.
Triệu Lan Hương nghĩ có lẽ chỉ có chị cả và Hạ Tam Nha là không biết gì. Chị cả làm người tương đối chính trực, tuân thủ theo khuôn phép pháp luật, nếu chị biết em trai đi đầu cơ trục lợi, chị nhất định sẽ hỏng mất.
Hạ Tam Nha còn nhỏ, không hiểu chuyện, quản không được miệng mình, vạn nhất ngày nào đó lỡ miệng nói ra thì sẽ nguy hiểm.
Bất quá....Bà nội đưa tiền, thật có ý tứ, làm trò đưa tiền cho cô trước mặt chị cả.
Kỳ thật, số đồ vật bà nội đưa cho Triệu Lan Hương, vượt xa số tiền Triệu Lan Hương chi cho nhà họ Hạ. Một chiếc khóa vàng, đem tới chợ đen bán tốt xấu gì cũng có thể bán được trăm tệ. Triệu Lan Hương mua đồ vật cho nhà họ Hạ làm gì hết nhiều tiền như vậy.
Nhìn tư thế đưa tiền của bà nội hôm nay, có lẽ chị cả Hạ cũng không biết, bà nội sẽ tiếp tục đưa tiền cho Triệu Lan Hương để bảo vệ tâm tư cháu gái.
Triệu Lan Hương ho nhẹ rồi cất tiền vào túi.
Bà nội thật hào phóng!
Sau cơm chiều, Triệu Lan Hương lấy quần áo đi tắm.
Cô nhìn chằm chằm vào đống quần áo phơi trên sào tre, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Triệu Lan Hương nhịn xuống xấu hổ, nói với chị cả Hạ: “Về sau không cần giặt quần áo cho em đâu.”
Chị cả Hạ cười cười, không nói. Chị giúp Triệu Lan Hương gỡ quần áo xuống, bởi vì phơi quá cao, Triệu Lan Hương không tiện lấy xuống, trong lòng chị đang âm thầm thay em trai vuốt mồ hôi.
“Cảm ơn chị, em đi tắm đây.”
Lúc Triệu Lan Hương đang tắm, bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng nói.
“Còn chưa tắm xong sao, sao lại tắm lâu thế?”
Đây là....tiếng của Tưởng Mỹ Lệ mà. Cô ta tới đây làm gì?
“Cô từ từ, rất nhanh liền xong.” Triệu Lan Hương nhanh chóng mặc xong quần áo, đi ra ngoài.
Tưởng Mỹ Lệ thất vọng, cô ta thừa dịp bữa cơm thì tới, mang theo tin tức tốt, còn nghĩ có thể đến cọ một bữa cơm.
Kết quả....nhà họ Hạ cư nhiên đã ăn cơm xong!
Không chỉ không đến vào lúc ăn cơm, ngay cả nước canh cũng không còn thừa, còn dư lại chỉ có nước sốt thịt thơm ngào ngạt, làm người ta thèm thuồng.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Anh trai tôi lười viết thư, trực tiếp gọi điện thoại đến đây.”
“ Hô, gọi điện rất tốn kém, vậy mà vì cô đều có thể bỏ được.”
Tưởng Mỹ Lệ nói xong, đưa điện báo trong tay cho Triệu Lan Hương.
“Xoài cuốn lần trước còn nữa không, hương vị không tồi, ăn rất ngon...”
Triệu Lan Hương tiếp nhận điện báo trong tay Tưởng Mỹ Lệ, chữ viết ngay ngắn, trả lời ngắn ngọn, lưu loát.
“Em gái: Mong em luôn khỏe mạnh. Xoài cuốn ăn rất ngon, cảm ơn.”
Triệu Lan Hương đỡ trán, cô còn tưởng “tin tức tốt” mà cô ta mang tới khiếp sợ như thế nào, khiến cho cô ta hưng phấn đến nỗi không chú ý thời gian mà lập tức chạy tới nhà họ Hạ. Tin tức của Tưởng Mỹ Lệ tốt, tin tức của cô cũng tốt. Cô ước gì Tưởng Kiến Quân sẽ không có một chút phản ứng nào với xoài.
Điện báo chỉ một câu ngắn ngủi, bình thường không có gì lạ. Rất phù hợp với phong cách của Tưởng Kiến Quân.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Anh trai tôi nói ăn ngon, thuyết minh anh ấy thực sự thích ăn, chỉ sợ anh ấy đã đoán ra được người làm là cô đi?”
Tưởng Mỹ Lệ làm mặt quỷ về phía Triệu Lan Hương nói.
Triệu Lan Hương nghe vậy liền giật mình, cẩn thận đọc lại từng chữ trong điện báo.
Cô nhíu chặt lông mày, sau một lúc lâu suy nghĩ, Triệu Lan Hương như bị sét đánh.
Tưởng Kiến Quân cũng đang thử cô!
Lúc trước, Tưởng Kiến Quân gửi thư cho Tưởng Mỹ Lệ, riêng bức gửi cho cô thì đều “lời nói ngọt ngào.”
Triệu Lan Hương không trả lời.
Lần này Tưởng Kiến Quân gửi điện báo đều không nhắc tới cô.
Nếu Tưởng Kiến Quân “định kiến” rằng đây chỉ đơn thuần là món ăn vặt do em gái tặng để lấy lòng anh ta, dựa theo suy nghĩ của người bình thường thì cách nghĩ này cũng thực bình thường.
Nhưng....Anh ta quá nóng vội, công việc của anh ta rất bận rộn, căn bản không rảnh để cố ý đánh một bức điện báo tới đây.
Gấp như vậy, sao có thể chỉ vì một hộp điểm tâm!
Triệu Lan Hương mấp máy môi, đôi mắt đen láy âm trầm tựa như sâu không thấy đáy.
Trong lòng Tưởng Kiến Quân trong lòng có nghi ngờ, liền gấp gáp gửi thư cho em gái nhưng cũng không dám làm lộ mục đích chân chính của mình. Nếu Tưởng Kiến Quân chỉ giống như trong điện báo nói, mà gửi điện tín qua đường bưu điện thì cô đã bị anh ta đánh lừa.
Triệu Lan Hương sẽ không cô phụ ý tốt của Tưởng Kiến Quân.
Triệu Lan Hương vô cùng xác định Hạ Tùng Bách sau này sẽ có tiền, có thế, cô rất cẩn thận giấu kín gia thế bối cảnh đều. Lúc Triệu Lan Hương đi xuống thôn Hà Tử, cũng sẽ không để cho Tưởng Kiến Quân nghi ngờ đến sự tồn tại của Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương đột nhiên nói với Tưởng Mỹ Lệ: “Tôi còn cần cô viết một bức thư cho anh trai cô, ngày mai tôi sẽ tới tìm cô, điều kiện trao đổi vẫn như lúc trước.”
Triệu Lan Hương khoa chân múa tay.
Tưởng Mỹ Lệ cứ đứng im nhìn chằm chằm Triệu Lan Hương, cũng không nói chuyện.
Triệu Lan Hương dẫn Tưởng Mỹ Lệ đến phòng bếp, bóp bóp xoài trên mặt đất, cắt chúng thành những miếng vuông nhỏ. Đổ sữa bò và lòng trắng trứng vào trong bát, thêm đường, sau đó không ngừng đánh đều, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Mỹ Lệ mà làm bơ.
“Thì ra bơ được làm như vậy sao?” Tưởng Mỹ Lệ kinh ngạc mở to hai mắt, không biết rằng lúc trước khi ăn điểm tâm ngọc bơ quý hiếm, hóa ra là được chế biến đơn giản như vậy. Nguyên liệu còn rất là rẻ.
Triệu Lan Hương không nói gì, dùng bột ngô nướng thành một lớp vỏ, đổ xoài và bơ vào bên trong, sau đó cuốn lại.
“Đây là bánh xoài cuốn, cô có thể nếm thử.”
Tưởng Mỹ Lệ trực tiếp cắn một miếng to, hương vị cực kỳ ngon, nháy mắt đã chinh phục cô ta. Lớp vỏ bên ngoài dai, sau khi cắn vỡ lớp vỏ bên ngoài lập tức lớp nhân mềm béo bên trong chảy ra.
Mùi thơm của bơ hòa quyện cùng mùi thơm ngọt ngào của xoài, ngọt ngào thơm nồng, vị béo của bơ tan chảy trong miệng khiến Tưởng Mỹ Lệ sung sướng như bay lên trời.
“Tôi chưa bao giờ ăn món tráng miệng ngon như thế này.”
Triệu Lan Hương cầm lấy cái bát trong tay, thờ ơ nói: “Ăn cái gì cũng là ngon nhất.”
Tưởng Mỹ Lệ cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Triệu Lan Hương gói một cái vào trong giấy dầu rồi đưa cho cô ta: “Cái này gọi là bánh xoài, tôi bán cái này với giá một đồng một cái.”
“Cái vừa rồi cô ăn là thù lao, còn cái này....”
Tưởng Mỹ Lệ còn chưa ăn thỏa mãn, miếng vừa rồi quá ít, không đợi cô ta kịp nếm ra hương vị. Tưởng Mỹ Lệ nhận mệnh mà lấy tiền ra, mua bánh xoài trên tay Triệu Lan Hương.
“Trong mắt cô chỉ có tiền.”
Triệu Lan Hương mở tay ra: “Cô có thể lựa chọn không ăn.”
Tưởng Mỹ Lệ không hé răng, cố cắn một miếng xoài to, trong miệng đều là bơ, cô ta ăn rất vui vẻ.
“Tôi về đây, lần này anh trai tôi có gửi tiền cho tôi. Nếu cô còn làm những món ăn ngon như vậy, thì phải để lại cho tôi.”
Triệu Lan Hương thu dọn lại phòng bếp, số bơ vừa đánh xong, cô lại làm bánh xoài cuốn, làm ra một thùng, có thể ăn rất lâu. Bánh xoài cuốn vừa làm chỉ là món khai vị so với nó.
Triệu Lan Hương lấy một đĩa xoài cuốn để lên bàn, coi như đồ ăn vặt cho cả nhà.
Hạ Tùng Bách chăm chăm nhìn Triệu Lan Hương liếc mắt một cái.
Triệu Lan Hương ôm điểm tâm nóng hổi, trở về phòng của mình. Vừa mới đóng cửa lại, đã bị một người dùng sức đẩy ra, sau đó đóng lại.
Hạ Tùng Bách kéo người lại, môi run run hỏi: “Em vẫn còn tức giận sao?”
Thân hình Hạ Tùng Bách cứng rắn gắt gao đè lên người cô, làm xoài cuốn trong tay cô rơi hết xuống đất, cô tiếc nuối nhíu mày.
Ngay lập tức, Triệu Lan Hương bị Hạ Tùng Bách ép sát càng chặt hơn, không thể nào nhúc nhích, toàn bộ tâm tư đều bị Hạ Tùng Bách câu mất.
Loại tư thế thân mật này, làm cho Hạ Tùng Bách không ổn chút nào, anh thở hổn hển, giọng nói rầu rĩ: “Đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa hết giận?”
Triệu Lan Hương nhéo nhéo bắp tay cứng rắn của Hạ Tùng Bách, bởi vì làm việc vất vả, nên cánh tay cơ bắp cuồn cuộn.
“Nếu anh đáp ứng điều kiện của em, thì em sẽ hết giận.”
Hạ Tùng Bách lúc này làm gì còn tâm trí mà quan tâm một hay hai điều kiện, kể cả mười điều kiện, anh cũng đồng ý.
“Em nói đi.”
Triệu Lan Hương vuốt tóc mai anh, nhón chân tiến đến bên tai anh nói: “Điều kiện này em sẽ giữ lại, chờ sau này dùng, nó sẽ vĩnh viễn có hiệu lực.”
“Đúng không?”
Giọng nói dịu dàng, mềm mại của Triệu Lan Hương giống như cánh tay nhỏ xoa dịu trái tim Hạ Tùng Bách. Anh thở hổn hển, giọng nói khàn khàn nói: “Có thể.”
Triệu Lan Hương ôm anh, cười hạnh phúc.
“Còn có, hiện tai em muốn hôn anh_______”
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, Hạ Tùng Bách đã mạnh mẽ mà dùng môi bao phủ lấy đôi môi của cô.
Nụ hôn rất nóng bỏng.
Hạ Tùng Bách cũng không có kinh nghiệm hôn môi, chỉ biết ngây ngô lại kịch liệt, nhưng cũng không giống lần trước toàn là môi răng va chạm. Hạ Tùng Bách hôn Triệu Lan Hương đến nỗi cô không thở được, vỗ ngực anh kháng nghị. Hạ Tùng Bách sờ sờ tóc của cô, để cô thở một lúc, sau đó lại cong lưng hôn lên đôi môi cô.
“Có hả giận không?”