Tài xế và chú Lâm vừa khóc vừa gào.
Du Hi Duyệt thực sự lo lắng sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, lặng lẽ thắt dây an toàn ở ghế sau.
Phong Cảnh Triệt, hai mươi sáu tuổi, ra mắt từ năm hai mươi tuổi, đến nay tổng cộng chỉ đóng một bộ phim truyền hình và ba bộ phim điện ảnh, nắm trong tay hơn chục hợp đồng quảng cáo.
Ba bộ phim điện ảnh đã mang về hơn hai mươi giải thưởng.
Vậy thì anh ta rảnh rỗi thật đấy!
Sáu năm mà chỉ có ban tác phẩm.
Chả trách anh ta xuất hiện ở một bữa tiệc tối ở nước ngoài.
Kệ đi.
Giới giải trí và cô chẳng có gì liên quan.
“Đừng khóc nữa, con ổn lắm, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe.” Du Hi Duyệt nghe đến đau cả tai: “Im lặng hết đi!”
Cả hai người lập tức ngậm miệng.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Du Hi Duyệt thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về nước rồi, cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Nhưng cứ nghĩ đến việc mình thỉnh thoảng bị cốt truyện thao túng, Du Hi Duyệt lại thấy đau đầu.
Cô muốn dẫn dắt gia đình và bạn bè thoát khỏi cái cốt truyện này.
Chiếc xe tiến vào khuôn viên biệt thự lớn của gia đình, Du Hi Duyệt nhìn thấy ba mẹ đứng ở cổng, tay cầm bó hoa chờ cô.
Ba mẹ, hai người yên tâm.
Con gái của hai người tuyệt đối không phải kẻ mê muội tình yêu!
Sẽ không để gia đình mình phá sản đâu.
“Duyệt Duyệt!”
“Bảo bối!”
“Bảo bối của ba mẹ!”
Du Hi Duyệt lao vào vòng tay mẹ: “Mẹ ơi.”
Trong suốt năm năm qua, vì đủ thứ lý do, cô không thể về nước, nhưng ba mẹ thường xuyên bay ra nước ngoài để thăm cô.
Vẫn là rất nhớ họ.
“Cứ làm nũng thế này mãi nhé.” Tống Cao Nhã, mẹ cô, mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô con gái cưng, ngắm Du Hi Duyệt thế nào cũng không thấy đủ.
Tống Cao Nhã kéo tay Du Hi Duyệt bước vào nhà.
Để lại người chồng đang mừng đến phát khóc của mình đứng lại phía sau.
“Bảo bối, sao trông con cứ như đang mang thai ấy, phải chú ý vận động giữ dáng nhé, cái bụng này hơi tròn rồi...”
“Mẹ ơi, liệu có khả năng nào là con thực sự đang mang thai không?” Du Hi Duyệt ôm lấy cánh tay mẹ, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt làm nũng lấy lòng.
“Cái gì!!!”
“Bảo bối! Con mang thai? Ai? Thằng nhóc khốn kiếp nào? Ra đây ăn đòn ngay!”
Trái tim người ba già như muốn vỡ tan.
Những cánh hoa trong tay ông cũng lả tả rơi xuống loảng xoảng.
“Du Lộ Bình, ông bình tĩnh chút đi.” Tống Cao Nhã liếc một cái, Du Lộ Bình lập tức im lặng nhặt cánh hoa.
Vừa nhặt vừa lẩm bẩm nguyền rủa tên khốn đã bắt nạt con gái mình.
Du Lộ Bình lén nhìn ra ngoài, thấy quản gia đẩy vali hành lý vào, còn tài xế lái xe vào gara.
Không thấy bóng dáng gã đàn ông khốn kiếp nào.
Rốt cuộc là ai đây?
Du Hi Duyệt ngồi xuống, tay cầm một cốc nước ấm.
“Bảo bối, rốt cuộc là chuyện gì, ở nước ngoài con có gặp khó khăn gì không?”
Ngoài việc không thể về nước, cô ở nước ngoài sống rất thoải mái.
Nên cũng chẳng gặp khó khăn gì, nhưng cô đã gặp một người đàn ông.
Một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, chẳng cần bất kỳ kỹ năng gì cũng đủ sức hút.
Đêm hôm đó, ánh đèn mờ ảo, không khí ái muội và quyến rũ, một nam một nữ đã làm những việc lãng mạn mà người lớn có thể làm.
Nồng nhiệt như lửa, kéo dài bất tận.
Du Hi Duyệt giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Không hổ là Phong Cảnh Triệt với hàng trăm triệu người hâm mộ trên mạng, gương mặt ấy, vóc dáng ấy, xứng đáng với độ nổi tiếng của anh ta.
Người hâm mộ đúng là không chọn nhầm thần tượng.
“Duyệt Duyệt, con đừng dọa ba nữa, nói đi, rốt cuộc là thằng nào bắt nạt con!”
Du Lộ Bình thấy cô không nói gì, lo đến mức suýt phát điên.
Một cô gái mười tám tuổi xinh xắn được gửi đi du học, năm năm không về nhà, họ mỗi năm đều bay qua thăm cô vài lần.
Kết quả lần này về nước, trong bụng cô lại mang theo một đứa bé!
“Con chỉ tìm một anh chàng đẹp trai, yêu đương một thời gian, sau đó anh ấy mất, nhưng đây dù sao cũng là một sinh mạng, con và anh ấy đã có tình cảm, nên con muốn sinh đứa bé này ra.” Du Hi Duyệt xoa bụng bầu, khóe mắt lấp lánh vài giọt nước mắt, yếu đuối đáng thương nép vào lòng mẹ: “Mẹ ơi.”
Du Lộ Bình: ??
Chửi cả ngày, hóa ra người ta không còn nữa?
Hài!
Không có cái số đó rồi!
Con gái cưng nhà ông xinh đẹp thế này cơ mà.
Thương cho bảo bối của ông, làm mẹ đơn thân đâu có dễ.
Nhỡ sinh ra một thằng nhóc nghịch ngợm, chắc chắn khó dạy bảo lắm.
Tống Cao Nhã đau lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng Du Hi Duyệt: “Đừng sợ, bảo bối, không sao đâu, không sao đâu, về nhà rồi, có ba mẹ ở đây, con muốn làm gì ba mẹ cũng ủng hộ, gia đình là chỗ dựa của con.”
“Mẹ ơi.”
Mẹ là người cô yêu nhất nhất nhất.
Cô muốn ở nhà làm một cô con gái cưng của mẹ.
Chẳng thèm đi tranh giành tên đàn ông nào.
Nhàm chán.