“Trong mắt con chỉ có mẹ, ba to đùng thế này đứng đây mà con về chưa thèm gọi ba một tiếng!” Du Lộ Bình bị con gái làm tổn thương trái tim.
“Ba, ba khỏe không!”
“Ba không khỏe.” Du Lộ Bình bĩu môi.
Tống Cao Nhã cười trêu ông: “Già đầu rồi mà còn trẻ con thế à!”
“Con gái ruột của anh, anh nhõng nhẽo một chút thì làm sao, bảo bối nhà chúng ta đáng thương thế này, mối tình đầu vừa mới chớm nở đã tan biến, con và người đó không có duyên, mà tên đàn ông đó cũng chẳng có phúc. Thôi, không nhắc mấy chuyện buồn nữa, bảo bối à, con một mình nuôi con sẽ vất vả lắm đấy...”
Du Hi Duyệt cười nhạt: “Con đâu có một mình, con có ba mẹ, có cả em trai, trong nhà còn bao nhiêu người giúp việc, con còn định thuê cả bảo mẫu nữa!”
Tục ngữ có câu, người chịu được khổ thì sẽ khổ không hết.
Cô chẳng chịu nổi một chút khổ, nên sẽ chẳng phải khổ.
Cô đến thế giới này là để hưởng phúc.
Cốt truyện à, nghe rõ chưa?
Cô không phải đến để đóng vai nữ phụ ác độc đâu.
“Được rồi, được rồi, cứ thuê hết đi, bảo bối cứ yên tâm dưỡng thai, những chuyện khác không cần con phải lo lắng.” Tống Cao Nhã vuốt tay Du Hi Duyệt, không nỡ buông ra, ánh mắt luôn dịu dàng nhìn cô.
Trò chuyện thêm vài câu, Du Hi Duyệt lên lầu nghỉ ngơi.
Vẫn là căn phòng của cô, dù đã năm năm không về, nhưng phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, không khí không hề có chút mùi mốc hay khó chịu, có thể thấy đã được bảo quản rất tốt.
Chăn nệm đều là đồ mới, ngay cả đồ trang trí trên tường cũng mới, bình sứ trắng trong nhà cắm một bó hoa hồng Jack mà cô yêu thích.
Đúng là ở nhà vẫn thích nhất!
Trên lầu, Du Hi Duyệt ngủ ngon lành.
Dưới lầu, Du Lộ Bình ôm ảnh chụp của Du Hi Duyệt lúc nhỏ mà khóc.
“Chớp mắt cái con bé đã lớn thế này, sắp làm mẹ rồi, vợ ơi, vợ ơi, nói cho anh biết đây không phải sự thật đi?”
Tống Cao Nhã vung tay tát một cái.
Du Lộ Bình ôm mặt, đáng thương hề hề: “Bà xã, anh là chồng ruột của em, em ra tay tàn nhẫn quá!”
“Em cũng muốn thử xem tay mình có đau không.”
“Đau không?”
“Đau!”
Du Lộ Bình buông khung ảnh, đi nắm tay Tống Cao Nhã.
“Duyệt Duyệt từ nhỏ đã rất có chủ kiến, nếu con bé quyết định sinh đứa bé này, chắc chắn sẽ sinh ra, chưa kết hôn đã mang thai, làm mẹ đơn thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của con bé sẽ ra sao? Con bé còn trẻ như vậy, không thể cả đời không kết hôn.” Tống Cao Nhã thở dài: “Chúng ta có nên nghĩ cách gì không?”
“Bây giờ tìm cho con bé một người chồng sao?” Du Lộ Bình sáng mắt lên, nhưng rồi lại ảm đạm: “Nhưng ai chịu làm ba nuôi chứ?”
“Sao lại không ai chịu, con gái em xinh đẹp như vậy, nhà mình lại giàu có thế này, tìm một người ở rể cũng dễ như trở bàn tay! Tự tin lên chút đi!” Tống Cao Nhã buông tay chồng ra: “Chuyện này giao cho anh lo liệu.”
Du Lộ Bình: ?
Ba ngày sau.
Du Hi Duyệt cố ý mặc một chiếc váy ôm sát để tham dự bữa tiệc chào mừng của chính mình.
“Đại tiểu thư Du gia cuối cùng cũng về nước!”
“Mối quan hệ của hai người quả nhiên không bình thường, Cố thiếu, tiệc chào mừng của Du tiểu thư lại do chính anh ấy tổ chức!”
“Cố thiếu, cô gái thế thân bên cạnh anh, có phải đã đến lúc rời đi rồi không?”
“Hay là để cô ấy qua công ty tôi đi, bên cạnh tôi đang thiếu một cô thư ký xinh đẹp và tinh tế.”
“Cút!” Sắc mặt Cố Phỉ Nhiên tối sầm lại.
Nhìn phản ứng này, tên nam chính ngu ngốc còn tưởng mình đang yêu bạch nguyệt quang, chứ không phải cô gái thế thân.
Một tên đàn ông đầu óc có vấn đề như vậy làm sao lên được vai nam chính?
Cốt truyện đúng là bất công thật.
Người phục vụ mở cửa phòng VIP.
Du Hi Duyệt tay trái vuốt bụng bầu hơi nhô lên, tay phải vẫy vẫy, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào, lâu rồi không gặp nhé.”
Mọi người trong phòng VIP nhìn chằm chằm vào bụng cô, rồi ngước lên nhìn mặt cô, vẫn không dám tin, bật hết tất cả đèn trong phòng lên.
Du Hi Duyệt nheo mắt: “Có ai có kính râm không?”
Ánh sáng chói quá.
Có người tắt bớt đèn mạnh trong phòng VIP.
“Du tiểu thư, cô đang mang thai sao?”
“Đúng vậy.” Du Hi Duyệt dịu dàng đáp: “Nên là hôm nay tôi không uống rượu đâu.”
Cô nâng ly nước chanh lên: “Tôi và bé cưng cảm nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người nhé.”
Những người khác trợn mắt há mồm.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Bạch nguyệt quang của họ lại mang bụng bầu về nước!
Cố Phỉ Nhiên, anh ta có biết chuyện này không?
Đồng tử Cố Phỉ Nhiên lộ vẻ sốc, nhìn chằm chằm Du Hi Duyệt, mặt đầy u ám.
Ồ.
Hóa ra Cố Phỉ Nhiên cũng không biết.
Thanh mai trúc mã mà còn không biết gì, thì đám người thầm thích cô bấy lâu càng chẳng có tư cách biết.
Trong lòng mọi người lập tức cảm thấy cân bằng hơn.
Cố Phỉ Nhiên siết chặt ly rượu: “Nếu em đang mang thai, người kia đâu? Sao lại để em ra đây một mình?”
Anh ta...
Còn không biết có đứa bé này đâu!