Trong hương thơm thoang thoảng từ người Du Hi Duyệt, Phong Cảnh Triệt chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm, ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu sáng căn phòng ấm áp.
Trên chiếc giường đỏ rực, lông mi Phong Cảnh Triệt khẽ rung, mắt vẫn chưa mở. Anh chỉ cảm thấy trong lòng ngực ấm áp, dễ chịu lạ thường, theo bản năng xoa nhẹ vài cái.
Nhưng mà...
Cảm giác này không ổn.
“Xoa đã chưa?”
Phong Cảnh Triệt: !!!
Anh mở choàng mắt, đối diện ngay gương mặt vừa tỉnh ngủ của Du Hi Duyệt.
Sao cô lại gần thế này?
“Cô... Cô dám chui vào lòng tôi!”
Anh vội vàng đổ lỗi trước, hoàn toàn không nhận ra cánh tay mình đang đè nặng lên ngực cô.
“Tôi biết cô yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chúng ta không thể đâu. Cô đang mang thai con của người khác, còn có ba đứa bé, rồi cả anh chàng thanh mai trúc mã nữa...”
Du Hi Duyệt đặt ngón tay lên môi anh.
Phong Cảnh Triệt cứng họng.
Sao ngay cả ngón tay cô cũng thơm thế!
Mềm mại, ấm áp.
Ánh mắt anh như lạc lối.
“Vừa mở mắt đã vu oan tôi, trả đũa à? Tối qua lúc tôi ngủ, anh còn nằm trên sofa. Anh tự leo lên giường, ôm tôi chặt cứng. Tôi tỉnh dậy đẩy mãi chẳng ra, giờ tay anh vẫn còn để trên ngực tôi đấy!” Du Hi Duyệt chọc anh vài cái: “Còn lưu luyến không muốn bỏ ra cơ.”
Phong Cảnh Triệt hậm hực rút tay về, lùi người sang bên cạnh.
Đồng hồ sinh học của anh luôn rất chuẩn, nên tối qua anh mới dám lén trèo lên giường, thề sẽ tỉnh trước Du Hi Duyệt.
Không ngờ cô lại dậy sớm hơn.
Xấu hổ chết mất.
Anh thật sự không phải đồ lưu manh đâu!
Du Hi Duyệt đứng dậy, bước xuống giường.
Phong Cảnh Triệt nhìn theo bóng lưng cô, thoáng hoảng hốt, cảm thấy bóng dáng ấy giống hệt người con gái anh tình cờ gặp vài tháng trước.
Không.
Không phải Du Hi Duyệt.
Dù cô cũng ở nước ngoài.
Nhưng vừa nãy, khi anh chạm vào, cảm giác ngực cô hình như to hơn một chút.
Phong Cảnh Triệt!
Tỉnh táo lại đi!
Anh là một chính nhân quân tử.
Sao có thể tùy tiện nghĩ bậy về người khác chứ!
Phong Cảnh Triệt tự vả mặt mình mấy cái, nhân lúc Du Hi Duyệt chưa quay lại, vội vàng chạy vào phòng thay đồ.
Du Hi Duyệt từ nhà vệ sinh trở ra, nhìn chiếc giường trống trơn, khẽ cười nhạt.
Nể mặt Phong lão gia tử đưa nhiều sính lễ như thế, cô tạm tha thứ cho tội ác của Phong Cảnh Triệt khi để tay sờ soạng lung tung trên người cô.
Nhưng mà!
Trong hợp đồng đã ghi rõ không ngủ chung phòng, không được đụng chạm tay chân.
Tiếc thật.
Đáng lẽ nên thêm điều khoản: nếu một bên có ý định vượt rào và thực hiện, phải nộp tiền phạt cho bên kia.
Cô đúng là thiên tài kinh doanh!
Du Hi Duyệt vuốt bụng, thì thầm: “Bảo bối, cùng mẹ đi kiếm tiền của ba nhé.”
Nhưng liệu Phong Cảnh Triệt có đồng ý không?
Hai người gặp nhau ở phòng ăn dưới lầu.
Phong lão gia tử mặt nghiêm nghị, đang dạy dỗ Phong Cảnh Triệt.
Phong Cảnh Triệt làm như không nghe thấy, bình thản ăn sáng.
Đợi ông nội uống một ngụm nước, anh mới đặt đũa xuống: “Ông nội, ông đòi hỏi ở cháu cao quá. Cháu mới cưới ngày đầu, vừa làm chồng đã muốn cháu thành người đàn ông 24/7 hoàn hảo, thay đổi 180 độ. Khó lắm! Cháu thấy đi làm còn dễ hơn. Cháu đi đây.”
Sở dĩ Phong Cảnh Triệt sáu năm chỉ đóng bốn bộ phim không phải vì thiếu kịch bản hay kén chọn quá mức. Mà vì anh còn bận làm việc ở tập đoàn.
“Ông xã, tạm biệt nhé!” Du Hi Duyệt vẫy tay chào.
Phong Cảnh Triệt đỏ cả tai.
Cô đúng là lăng nhăng!
Sáng một kiểu, chiều một kiểu!
Đứng núi này trông núi nọ!
Mang thai con của người khác, lại thích anh, còn trêu chọc anh, mở miệng ngậm miệng là ông xã.
Anh sẽ không dễ dàng rơi vào lưới tình của cô đâu.
Nghĩ lại trước đây, cô từng tiếp cận Cố Phỉ Nhiên bao nhiêu lần, thế mà chẳng moi được gì!
Giờ lại muốn anh làm hiệp sĩ đỡ đĩa?
Đúng là anh lắm tiền thật, nhưng anh có ngu đâu mà mắc bẫy!
Du Hi Duyệt, bỏ mộng đi nhé!
Anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rung động!
Trái tim anh thuộc về cô gái hư hỏng đêm đó!
Không.
Cô ấy ngủ với anh rồi chuồn mất, chẳng đáng để nhớ.
Sao anh toàn gặp phải mấy cô gái hư hỏng thế này?
Đường tình duyên đúng là trắc trở.
Phong Cảnh Triệt hậm hực bỏ đi.
Du Hi Duyệt thì chẳng bận tâm. Cố tình gọi anh là ông xã trước mặt ông nội cũng là để trêu anh.
Chọc anh đúng là vui thật.
“Duyệt Duyệt, đừng giận. Người bệnh thường hay cáu gắt. Cháu chịu khó bỏ qua. Nếu nó chọc cháu tức, cứ nói với ông, ông sẽ dạy dỗ nó cho cháu.” Phong lão gia tử rõ ràng rất quý Du Hi Duyệt.
Ngoài việc cô đang mang thai, mọi mặt của cô đều hoàn hảo.
Thạc sĩ ngành luật, từng thực tập ở Phố Wall, gia thế, bối cảnh, năng lực, ngoại hình tất cả đều xuất sắc.
Xứng đôi với cháu trai ông.
Du Hi Duyệt cười dịu dàng: “Dạ, ông nội.”
Một câu ông nội ngọt ngào khiến ông cười tít mắt.
Hóa ra Phong lão gia tử dễ dỗ hơn Phong Cảnh Triệt nhiều.
Sau bữa sáng, Phong lão gia tử dẫn Du Hi Duyệt đi tham quan nhà.