Du Hi Duyệt vuốt bụng bầu, tựa vào khung cửa, khóe miệng nhếch lên như muốn cười mà không nổi.
Dù người mang thai là cô, nhưng kẻ nôn nghén lại là Phong Cảnh Triệt!
Cô thì cứ ăn ngon, uống khỏe, thời gian mang thai này đúng là sướng nhất đời!
Nếu sinh đứa thứ hai, chắc vẫn phải tìm anh.
Nhưng giữa hai người họ...
Chắc chẳng có chuyện đứa thứ hai đâu.
Tiếc thật.
Du Hi Duyệt tốt bụng rót một cốc nước đưa cho anh: “Nôn kinh thế, rốt cuộc anh bị gì vậy? Nếu anh có chết, để lại tài sản cho tôi và con được không?”
Phong Cảnh Triệt vừa mới nghĩ Du Hi Duyệt còn chút lương tâm, biết rót nước cho chồng.
Nhưng giây sau, anh chỉ muốn đấm chết cô.
Anh tức tối súc miệng, quăng mạnh cốc nước xuống: “Du Hi Duyệt! Cô nói chuyện có lý chút đi. Cô là vợ danh nghĩa của tôi, để lại tài sản cho cô thì còn hiểu được. Nhưng dựa vào đâu mà tôi phải để tài sản cho một đứa chẳng liên quan gì đến mình!”
“Suỵt!”
Du Hi Duyệt giơ ngón tay lên môi. “Nói nhỏ thôi, đừng để bảo bảo nghe thấy.”
Phong Cảnh Triệt khó hiểu, nghe thấy được thì thế nào?
Đứa bé này cũng chẳng phải con ruột của anh.
Nói dễ nghe thì anh là ba dượng, ba dượng thôi.
Phong Cảnh Triệt đứng trước mặt Du Hi Duyệt, gương mặt đẹp trai hằm hằm: “Du Hi Duyệt, đừng hòng tính kế tôi. Cô đến đây để xung hỉ cho tôi. Nếu bệnh quái quỷ của tôi không khỏi, tôi sẽ ly hôn cô ngay lập tức.”
“Sẽ khỏi thôi.”
“Khi nào?”
Cô biết đâu mà trả lời?
Mỗi người mỗi thể chất khác nhau.
Người nôn nghén lại chẳng phải cô, cô có cảm giác gì đâu.
Có người nôn nghén ba tháng đầu, có người nôn muộn hơn.
Nhìn tình trạng của Phong Cảnh Triệt, chắc anh nôn lâu rồi.
Nhưng không lẽ cứ nôn mãi được?
Dù có nôn mãi, đến khi cô sinh con, chắc anh cũng hết nôn.
“Chắc một thời gian nữa.” Du Hi Duyệt vừa nói vừa bước vào trong: “Tôi đi rửa mặt đây, anh ra ngoài bình tĩnh chút đi.”
“Tôi không ngủ chung với cô đâu!” Phong Cảnh Triệt tuyên bố.
“Ông nội anh đang ở ngoài kia. Anh thuyết phục được ông, tôi sẽ ra ngoài ngủ, hoặc anh ra ngoài cũng được.” Du Hi Duyệt cầm bàn chải và kem đánh răng: “Tôi không ngại đâu.”
Phong Cảnh Triệt chẳng dám ra ngoài thật.
Sợ ông nội đánh gãy chân mất.
Thế là anh bỏ đi.
Du Hi Duyệt thong thả rửa mặt. Đồ skincare của cô đã được bày sẵn ở đây.
Có vẻ Phong lão gia tử sáng nay đến sớm thật.
Rửa mặt xong, cô mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, bước ra ngoài.
Phong Cảnh Triệt nằm dài trên sofa, cắm mặt vào điện thoại, chẳng thèm liếc cô lấy một cái.
Tự giác thật, biết rằng sofa mới là chỗ của anh tối nay.
Du Hi Duyệt chăm sóc da xong, ngồi lên giường, bật nhạc và đọc sách cho đứa bé trong bụng nghe.
Trong phòng ngủ có thêm một cô gái, không khí như thoang thoảng hương thơm.
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của Du Hi Duyệt khiến đầu óc Phong Cảnh Triệt rối như tơ vò.
Anh đột nhiên đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, anh bước ra, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, trông lúng túng như chẳng biết đi đứng thế nào.
Anh!
Một người đàn ông cao 1m89!
Lại mặc đồ ngủ đỏ chót!
Phong Cảnh Triệt thở dài tuyệt vọng: “Tôi muốn ngủ trên giường.”
“Ngủ đi, giường 2m3, đủ chỗ cho anh.” Du Hi Duyệt đáp.
“Còn cô thì sao?”
“Anh không định để một bà bầu như tôi ngủ sofa chứ?” Du Hi Duyệt dừng nhạc, ngước mắt nhìn anh: “Đừng để con chưa sinh đã khinh thường anh nhé.”
Phong Cảnh Triệt nhắm mắt.
Đứa bé thì liên quan gì đến anh chứ?
Sao anh phải quan tâm đến một đứa trẻ chưa ra đời!
Du Hi Duyệt nhếch môi cười thầm.
Thứ nhất, cô chẳng đời nào ngủ sofa.
Thứ hai, hai người họ đã từng ngủ chung, đâu phải lần đầu.
Cô thì lo gì!
Du Hi Duyệt kéo một góc chăn lụa, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Lên đây đi nào.”
“Trong thỏa thuận trước hôn nhân đã nói rõ là không ngủ chung phòng. Du Hi Duyệt, cô định làm gì? Cô còn đang mang thai đấy!” Phong Cảnh Triệt lập tức nằm phịch xuống sofa.
Du Hi Duyệt vui vẻ tắt đèn.
Trêu anh mà cứ như trêu chú cún con.
Chỉ ngoắc ngón tay mà đã phản ứng dữ dội thế.
Đã ngủ chung rồi, còn giả bộ ngây thơ.
Phong Cảnh Triệt, xứng đáng đoạt giải ảnh đế!
Du Hi Duyệt tưởng mình sẽ khó ngủ, nhưng bất ngờ thay, cô ngủ ngon lành.
Cô say giấc, còn Phong Cảnh Triệt thì như bóng ma trong đêm, lặng lẽ tiến đến bên giường.
Cô gái này đúng là vô tư.
Ngủ ngon lành thế cơ à.
Giường đúng là thoải mái hơn sofa nhiều.
Giường to thế này, Du Hi Duyệt chắc chẳng chiếm hết được.
Anh lén trèo lên giường, sáng mai trước khi cô tỉnh dậy, anh sẽ quay lại sofa nằm.
Như thể chẳng có gì xảy ra.
Hoàn hảo!
Cứ thế đi.
Phong Cảnh Triệt nhẹ nhàng kéo chăn, rõ ràng là ngủ trên giường của mình, vậy mà lén lút như kẻ trộm. Trong lòng anh khổ sở không để đâu cho hết.
Ngày thường, khi ngủ một mình, Phong Cảnh Triệt tha hồ nằm ngổn ngang, thoải mái tự do bao nhiêu tùy ý nhưng giờ đây, anh nằm cứng đờ, cảm giác như giữa anh và Du Hi Duyệt là cả một dải ngân hà.