Vợ bầu nôn nghén, Phong Cảnh Triệt à, anh không cần hy sinh lớn đến vậy đâu.
Tinh thần hy sinh này của anh, ai nhìn thấy cũng phải gọi anh là Lôi Phong!
“Anh nói có lý lắm.” Du Hi Duyệt nhếch môi, cố nén cười: “Tôi sẽ ghi nhớ.”
“Dù sao đi nữa, dù là hợp đồng, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Sau này, nếu tên đó quay lại tìm cô, cô cũng không được đi theo hắn ta, càng không được dây dưa với bất kỳ tên đàn ông nào khác. Trong thời gian hợp đồng, cô là Phong phu nhân đấy.” Phong Cảnh Triệt mở cửa xe: “Nhớ chưa?”
“Rõ rồi, ông xã.” Du Hi Duyệt đáp.
Phong Cảnh Triệt còn ga lăng mở cửa xe cho cô, đúng là một quý ông.
Du Hi Duyệt lên xe, còn anh thì đứng bên cạnh, chưa vào ngay.
Tai anh khẽ ửng đỏ.
Cô, cô...
Sao cô lại mặt dày gọi anh là ông xã thế chứ!
Anh vừa mới nhắc nhở đó chỉ là hợp đồng, vậy mà cô dám gọi như thế!
“Phong Cảnh Triệt, anh lên xe không?” Du Hi Duyệt gọi.
Trong lòng anh thầm chửi thề: Mẹ kiếp, cái tên thầy bói khốn kiếp dám lừa tôi, tôi phải làm thịt hắn ta!
Phong Cảnh Triệt ngồi xuống cạnh Du Hi Duyệt.
Ánh đèn đường mờ ảo ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ của cô.
Cô nhắm mắt, tựa người vào ghế.
Hàng mi dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ, tạo bóng mờ nhạt dưới mắt. Mũi cô thẳng tắp như ngọn núi, tôn lên đường nét gương mặt tinh xảo, lập thể. Đôi môi không son phấn tựa như cánh hoa hồng ướt át, kiều diễm.
Cô mặc chiếc váy rộng thùng thình, từ góc độ này chẳng thể thấy chút dấu hiệu mang bầu nào.
Đẹp thì đẹp thật.
Nhưng, nhưng, nhưng...
Trời ơi!
Đứa bé trong bụng cô lại không phải của anh!
Đường đường là đại thiếu gia Phong gia, vậy mà anh lại đi làm ba hờ!
Tự dưng nhặt được một đứa con trai hay con gái to đùng.
Đây là chuyện tốt à?
Không, tuyệt đối không!
Nếu người khác biết chuyện, anh sẽ trở thành trò cười của cả Kinh Thị!
Thậm chí là trò cười của cả nước!
Phong Cảnh Triệt tức đến nghiến răng, ánh mắt như muốn bốc lửa, nhìn chằm chằm Du Hi Duyệt, hận không thể khiến cô biến mất ngay tại chỗ.
Cứ thế, anh như tên điên cuồng nhìn vợ mà trừng cô suốt đường về nhà.
Đến khi xuống xe, cổ anh mỏi nhừ, cảm giác như muốn gãy.
Phong Cảnh Triệt xoa xoa cổ, thờ ơ giới thiệu với đám người hầu đang chờ ở cửa: “Du Hi Duyệt, thiếu phu nhân do ông nội chọn. Cô ấy đang mang thai, mọi người chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Du Hi Duyệt dịu dàng chào hỏi: “Chào mọi người, lần đầu gặp mặt, đây là chút quà nhỏ, không có gì to tát.”
Vào đến sảnh lớn, Phong Cảnh Triệt quay lại nhìn.
Cô còn mang quà cho người hầu?
An Tuệ, người hầu từ Du gia đi theo Du Hi Duyệt, cầm một xấp bao lì xì đỏ, phát cho từng người một cái.
Phong Cảnh Triệt: “...”
Giỏi lắm.
Mới tới đã bắt đầu lấy lòng người khác.
Cô định ở đây lâu dài thật à?
Cô quên rằng họ chỉ là quan hệ hợp đồng sao?
“Ông nội?” Phong Cảnh Triệt lên tiếng.
Lão gia tử ngồi trên sofa, uy nghiêm lẫm liệt, cây gậy chống gõ mạnh xuống sàn: “Chỉ có một mình cháu vào đây thôi à?”
Chứ còn gì nữa?
Chẳng lẽ Du Hi Duyệt cần anh dìu vào?
Anh đâu phải thái giám bên cạnh cô!
“Ông nội, cháu đây.” Du Hi Duyệt ngọt ngào nói, nở nụ cười tươi rói, bước tới bên ông nội: “Chào buổi tối, ông nội. Ông ăn tối chưa?”
“Ông ăn rồi. Hôm nay hai đứa vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ông đã sắp xếp hết rồi.”
Du Hi Duyệt vẫn giữ nụ cười trên môi.
Sắp xếp?
Chắc không phải ông định để hai người ngủ chung phòng đâu, đúng không?
Sắc mặt Phong Cảnh Triệt cũng chẳng khá hơn là bao.
Chắc anh cũng đoán được.
“Tối nay là đêm tân hôn của hai đứa. Ông muốn tổ chức hôn lễ, nhưng Hi Duyệt đang mang thai, không tiện. Chờ em bé chào đời, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, vừa hay có vài tháng để chuẩn bị.” Ông nội dẫn họ đến cửa phòng: “Vào đi, ngủ ngon.”
“Ông nội ngủ ngon.” Du Hi Duyệt đáp.
Hai người bước vào phòng.
Phong Cảnh Triệt tiện tay đóng cửa.
Bật đèn lên, anh nhìn quanh căn phòng của mình.
Tốt, tốt lắm!
Trời ơi, quá lắm rồi!
Anh chỉ rời đi vài tiếng thôi mà!
Sao rèm cửa cũng bị thay mới?
Trên bàn trà còn cắm một bó hồng đỏ rực.
Khắp nơi dán đầy chữ “Hỷ” đỏ chói.
Chăn ga gối đệm cũng đổi thành màu đỏ.
Bên cạnh còn để sẵn hai bộ đồ ngủ đôi màu đỏ.
Phong Cảnh Triệt tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Anh bước vào phòng tắm, chỉ để thấy trên gương dán một chữ “Hỷ” đỏ to đùng.
Cả bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm của anh tất cả đều đỏ!
Muốn ngất xỉu luôn.
Căn phòng của anh.
Hỏng hết rồi.
Trời sập mất!
“Ói...”
Phong Cảnh Triệt lao vào nhà vệ sinh.
Mẹ kiếp cái tên thầy bói đó.
Chắc chắn là gián điệp do đối thủ cạnh tranh phái tới, cố tình làm anh phát điên.
Phong Cảnh Triệt ngồi xổm bên bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng, gào lên: “Mẹ kiếp, thằng thầy bói khốn kiếp dám lừa tôi, tôi phải làm thịt hắn ta!”
Anh biết ngay đó là một tên lừa đảo mà!