Bạch Nguyệt Quang Mang Bụng Bầu Trở Về Khiến Giới Giải Trí Sôi Sục

Chương 16

Trước Sau

break

Du Thanh Tùng phóng như bay đến đó.

Rình người khác đi vệ sinh, sao em trai cô lại trở thành một người hèn mọn thế này?

Vừa lúc Du Thanh Tùng đến, Phong Cảnh Triệt mở cửa bước ra.

“Này, anh rể, anh sao thế?” Du Thanh Tùng hỏi.

Phong Cảnh Triệt siết chặt nắm đấm, gằn giọng: “Nếu tôi không ổn, tôi sẽ vặn đầu chị cậu xuống. Chờ xem.”

Du Thanh Tùng cũng không vừa, nắm tay đáp trả: “Ý anh là sao? Anh ổn hay không thì liên quan gì đến chị tôi?”

Phong Cảnh Triệt chẳng thèm để ý đến cậu ta.

Ồn ào quá.

Thật phiền.

So với Du Hi Duyệt thì khác một trời một vực. Cô ấy ngồi yên lặng, ung dung ăn nho, chỉ thiếu mỗi người hầu lột vỏ giúp.

Thế là Du Thanh Tùng tiến tới.

Cậu ngồi xổm bên cạnh Du Hi Duyệt, lột vỏ nho rồi đưa đến tận miệng cô.

Tay cậu rửa chưa?

Sạch sẽ không?

Rõ ràng, cả Du Hi Duyệt và Phong Cảnh Triệt đều cùng một suy nghĩ.

“Chưa rửa tay thì tự ăn đi.” Du Hi Duyệt đẩy tay em trai ra, với lấy cốc nước trên bàn đưa cho Phong Cảnh Triệt.

“Đây là cốc của anh, anh uống rồi đấy!”

Chẳng lẽ không định súc miệng?

Cô còn chưa nỡ đâu!

Du Hi Duyệt quay người đổ nước xuống đất.

Phong Cảnh Triệt vừa đưa tay ra định lấy thì khựng lại giữa không trung.

Du Thanh Tùng cười thầm, hả hê.

Cướp chị tôi à, hừ!

Chị tôi chẳng thèm để ý anh đâu.

Nụ cười đểu còn chưa kịp nở, Du Thanh Tùng đã bị gõ một phát vào đầu.

“Đi lấy nước.”

Du Thanh Tùng không tin nổi.

Chị cậu lại bảo cậu đi lấy nước cho Phong Cảnh Triệt???

Dựa vào đâu chứ!

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn đứng dậy đi lấy nước.

Lời chị nói thì vẫn phải nghe.

Khi cậu quay lại với cốc nước, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ngẩn ra. Du Hi Duyệt và Phong Cảnh Triệt mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dài, thư thái phơi nắng.

Xung quanh hoa cỏ rực rỡ, xa xa lá phong đỏ rực như lửa, gió nhẹ thổi qua, khung cảnh này lại toát lên cảm giác bình yên, như thời gian đang lặng lẽ trôi.

Bất ngờ thay, trông họ lại khá hợp nhau.

Làm sao có thể!

Du Thanh Tùng lắc đầu nguầy nguậy. Chị cậu hoàn hảo vô khuyết, trên đời này chẳng có tên đàn ông nào xứng với chị cả.

“Nước đây.” Cậu đưa cốc nước.

Phong Cảnh Triệt cầm cốc, súc miệng rồi nhổ ra đất.

“Chị! Anh ta có uống đâu!” Du Thanh Tùng lớn tiếng tố cáo.

“Bình tĩnh.” Du Hi Duyệt khẽ kéo tay áo cậu.

Cô chẳng giải thích gì thêm.

Có lẽ Phong Cảnh Triệt cũng không muốn nhiều người biết chuyện này.

“Cảm ơn.” Phong Cảnh Triệt nói, đeo kính râm, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu ánh mắt anh.

Chẳng biết hai chữ cảm ơn đó là nói với ai.

Hành lý của Du Hi Duyệt chất đầy hai xe tải lớn.

Phong Cảnh Triệt sững sờ.

Nếu anh nhớ không lầm, Du Hi Duyệt mới về nước chưa lâu mà?

Sao lại có nhiều đồ để chuyển thế?

Xe tải chở đồ đến chỗ ở của Phong Cảnh Triệt trước, còn họ thì ở lại Du gia ăn bữa tối.

Tại bàn ăn, Phong Cảnh Triệt mới thấy Du Hi Duyệt được gia đình cưng chiều đến mức nào.

Mọi món trên bàn đều là món cô thích.

Tôm được bóc sẵn đặt vào bát cô.

Chỉ cần một ánh mắt của cô, Du Thanh Tùng đã tất bật chạy trước chạy sau, miệng không ngừng gọi chị ơi.

Nhà anh thì chưa từng nuôi ai công chúa như thế.

Ở nhà anh, ai mà hiểu được ánh mắt của cô chứ?

Vợ chồng chưa chắc đã phải sống chung.

Anh nghĩ Du Hi Duyệt cứ ở lại nhà mình thế này cũng tốt.

Chiều nay anh còn nôn thốc nôn tháo, thế này mà bảo xung hỉ gì chứ?

Toàn là lời đồn nhảm nhí!

Chẳng có tác dụng gì.

Khi họ chuẩn bị rời đi, Du Lộ Bình nắm tay vợ khóc nức nở.

Du Hi Duyệt, bụng bầu lùm lùm, còn phải an ủi ba: “Ba, có một tiếng xe là tới nơi thôi. Lúc trước con ở nước ngoài, ba có khóc thương tâm thế này đâu.”

“Đường ở Kinh Thị kẹt lắm, một tiếng làm sao mà tới được...” Du Lộ Bình tựa vào vai vợ, nức nở: “Con gái cưng, ba không nỡ xa con...”

Có nhất thiết phải làm quá thế không?

Cố tình làm cô khóc theo à?

Du Hi Duyệt liếc mắt ra hiệu cho Du Thanh Tùng.

“Ba mẹ, để con kể cho ba mẹ nghe dạo này con làm gì.”

Cậu kéo hai vợ chồng vào trong.

Du Lộ Bình vừa đi vừa gào lên: “Phong Cảnh Triệt! Cậu đối xử tốt với con gái tôi đi! Dám phụ nó, tôi không tha cho cậu đâu!”

Phong Cảnh Triệt cười nhạt, giang tay: “Du tiểu thư, muốn tôi đối tốt với cô e là hơi khó. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng thôi mà.”

“Yên tâm, tôi chẳng trông mong gì ở anh.” Du Hi Duyệt đáp.

“Thế cô trông mong ai? Ba của đứa bé à? Nếu ba nó còn cần cô, cô có cưới tôi không?” Phong Cảnh Triệt chép miệng: “Cô cũng đáng thương thật. Tên đó đúng là chẳng ra gì. Quên hắn ta đi, loại đàn ông đó không đáng để nhớ. Kệ hắn ta, để hắn ta đi chết đi!”

Du Hi Duyệt sững sờ nhìn Phong Cảnh Triệt, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Chưa từng thấy ai tự nguyền rủa mình như thế!
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc