Bên kia, Phong Cảnh Triệt họp xong hai cuộc, trở về văn phòng.
Anh như cỗ máy ký tên vô cảm, ký liên tục, rồi cầm điện thoại đọc kịch bản.
Gần đây anh bị nôn mửa không rõ lý do, nên phải hoãn lịch quay.
Còn một lý do khác bộ phim này yêu cầu nhuộm tóc.
Nhưng với gương mặt điển trai này, nhuộm màu gì anh cũng vẫn là nam thần.
Chẳng trách Du Hi Duyệt mê anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai muốn nổ tung!
Lục Tử Hàng: [Anh, chuyện anh và Du Hi Duyệt đăng ký kết hôn, em công khai được không?]
Chuyện anh và Du Hi Duyệt đăng ký chưa công bố rộng rãi.
Chỉ vài người thân trong nhà biết, trong đó có Lục Tử Hàng.
Đang mải thắc mắc, Lục Tử Hàng gửi anh một ảnh chụp màn hình.
Trong nhóm chat của đám thiếu gia và thiên kim ở Kinh Thị, Cố Phỉ Nhiên hỏi có ai biết Du Hi Duyệt đăng ký kết hôn với ai không.
[Trời ơi! Nữ thần của tôi đăng ký kết hôn rồi?]
[Thật hay giả? Post lên vòng bạn bè đâu, sao tôi không thấy?]
[Tôi bị chặn rồi!]
[Tôi cũng vậy!]
[Nữ thần bí mật thế, tôi đoán ông xã cô ấy chắc chẳng ra gì.]
Phong Cảnh Triệt nhếch mép.
Anh mà chẳng ra gì?
Hừ.
Fan hâm mộ bảo anh đẹp trai chẳng cần kỹ xảo gì, cứ thế mà đẹp, ông trời ban cho nhan sắc đỉnh cao.
[Tôi cũng chẳng thấy gì, không lẽ chỉ mỗi Cố đại thiếu gia được xem?]
[Cố tổng đúng là đặc biệt nhất mà!]
[Lẽ nào cô ấy còn lưu luyến Cố Phỉ Nhiên, cố ý để anh ta thấy?]
Lục Tử Hàng: [Tôi biết, tôi biết!!!]
Chẳng ai tin cậu ta.
Cố Phỉ Nhiên cũng im lặng.
Không lẽ anh ta thực sự nghĩ Du Hi Duyệt cố ý để anh ta xem, vẫn còn tình cảm với anh ta?
Phong Cảnh Triệt mở vòng bạn bè của Du Hi Duyệt.
Trời!
Anh cũng không thấy bài đăng công khai đó.
Anh cũng bị chặn???
Hừ.
Du Hi Duyệt, đúng là loại con gái ngoài mặt ngọt ngào, trong lòng thì khác.
Sáng nay còn gọi anh ông xã ngọt xớt, vậy mà sau lưng lại đăng bài trên vòng bạn bè chỉ để thanh mai trúc mã xem.
Muốn khiến Cố Phỉ Nhiên ghen, coi người chồng này như anh đã chết rồi!!!
Phong Cảnh Triệt: [Đừng nói gì hết.]
Lục Tử Hàng: [Ok luôn. Tối nay em qua nhà anh được không?]
Phong Cảnh Triệt: [Cậu muốn làm gì?]
Lục Tử Hàng: [Qua gặp chị dâu chứ gì nữa! Lúc trước em với chị dâu học lớp bên cạnh, lúc đó bao nhiêu bạn học thầm mến chị ấy luôn.]
Phong Cảnh Triệt lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai.
Phong Cảnh Triệt: [Cậu cũng thế à?]
Lục Tử Hàng: [Anh, em siêu hâm mộ anh luôn!]
Phong Cảnh Triệt: [Tình yêu dị thường thì hấp dẫn thật, nhưng yêu đương bình thường mới là đường cậu nên đi. Đó là chị dâu cậu, suy nghĩ trong đầu bình thường chút đi! Không thì tôi vặn đầu cậu ra đấy.]
Lục Tử Hàng: [Anh, em hiểu mà, em thực sự khâm phục anh. Giấu nghề ghê thật, thảo nào hay đi nước ngoài, hóa ra lén đi gặp chị dâu đúng không? Đến mức có con luôn, đúng là cao thủ!]
Phong Cảnh Triệt chẳng muốn tiếp tục trò chuyện.
Anh ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt tựa vào ghế, ngón tay xoa huyệt thái dương.
Anh biết Du Hi Duyệt rất được yêu thích.
Dù cô rời đi nước ngoài ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba năm mười tám tuổi.
Trước mười tám tuổi, thời niên thiếu, đám con trai con gái ngây thơ trong trường nhìn thấy một Du Hi Duyệt thanh xuân rực rỡ, giỏi cầm kỳ thi họa, học hành xuất sắc, thể thao giỏi, hình tượng hoàn hảo, mọi thứ đều tuyệt vời.
Làm sao không rung động cho được?
Vô tình gieo mầm, liễu lại xanh um.
Cô chẳng cố ý trêu ai, vậy mà đám thiếu niên xuân tâm nhộn nhạo tự động thích cô, thầm mến cô.
Biết cô có một anh chàng thanh mai trúc mã, mà Cố Phỉ Nhiên cũng là một người cực kỳ xuất sắc, họ đành lặng lẽ giấu tình cảm vào lòng.
Năm năm.
Năm năm trôi qua!
Ai ngờ được Du Hi Duyệt mang bụng bầu trở về nước.
Cả Kinh Thị xôn xao!
Sau buổi tiệc chào mừng tối đó, cả giới thượng lưu đều bàn tán về việc Du Hi Duyệt mang thai và đối tượng của cô.
Chẳng ai biết đối tượng của cô là ai.
Còn anh, với tư cách là bố dượng của đứa bé, có quyền gì mà cảm thấy biết ơn chứ?
Bên kia, Du Hi Duyệt tham quan xong biệt thự to đùng của Phong Cảnh Triệt, lười biếng nằm dài trên sofa đọc sách. Điện thoại bên cạnh reo vài tiếng, cô mới cầm lên xem.
Cố Phỉ Nhiên: [Duyệt Duyệt, em giả vờ kết hôn, đăng bài trên vòng bạn bè chỉ để mình tôi xem. Tốn công sức lừa tôi thế này, rốt cuộc là vì sao?]
Hả...
Sao anh ta lại nghĩ thế?
Đây là nam chính à?
Cố Phỉ Nhiên: [Duyệt Duyệt, em gặp khó khăn gì à?]
Cố Phỉ Nhiên: [Duyệt Duyệt, gặp nhau nói chuyện đi. Tôi đến nhà em tìm nhé.]
Trong nguyên tác, Cố Phỉ Nhiên cũng thế này, đi tìm An Uyển Uyển, rồi khi cô ấy giận, lại quay ra dỗ dành.
Đúng là bận rộn.
Bậc thầy quản lý thời gian.
Một mặt bị tính cách kiên cường, tỉ mỉ của An Uyển Uyển thu hút, mặt khác lại cảm thấy gia thế và bối cảnh của cô mới xứng với anh ta.
Tra nam!
Đồ đểu!