Trong một năm nay, tháp Tội Ác không được bình yên cho lắm.
Nhiều sinh linh trong tháp Tội Ác cũng đang sôi nổi thảo luận, ngay cả một số sinh linh có lá gan hơi nhỏ cũng2tạm thời đi theo võ giả Nhân tộc rời khỏi tháp Tội Ác, tiến vào vùng đất nguyền rủa, bởi nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì bọn họ cũng không bị ảnh hưởng.
Trong động Huyền8Minh, La Chinh và đoàn người đang đội một cái lồng màu cam không ngừng tiến về phía trước.
Ngay sau khi rời khỏi cơ thể con Hung Hạt, Vân Lạc giữ được dây chuyền trên ngực La6Chinh, đồng thời cũng đẩy hai người Mông Xung và Thiên Hổ ra ngoài!
Lúc hai gã Ma tộc thoát khỏi vòng bảo vệ, họ cũng ngay lập tức tạo ra cương nguyên hộ thể. Nhưng mới duy3trì chưa được một nhịp thở, cương nguyên hộ thể liền biến mất. Vì ở khoảng cách gần nên đừng nói là Chiến Thánh, cho dù là Thần Hải Cảnh cũng không thể cản được Huyền Minh5Tử Quang bắn ra từ đầu con Hung Hạt kia!
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của La Chinh, Vân Lạc thản nhiên hỏi: “Ngươi định khi nào thì ra tay?”
“Ta đang nghĩ xem gã ta đang trốn ở đâu.” La Chinh trả lời.
Vân Lạc thản nhiên nói: “Mông Xung sẽ không cho ngươi cơ hội này. Một khi đã rời khỏi trận pháp sương mù, gã sẽ ra tay với ngươi đầu tiên. Chỉ cần cướp được sợi dây chuyền trên ngực ngươi thì người chết sẽ là chúng ta.”
Lần này, Huân vô cùng tán đồng lời Vân Lạc nói.
Nhưng khác với Vân Lạc và Huân, La Chinh không có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, hoặc phải nói là tâm La Chinh chưa đủ độc ác. Đại khái thì, Vân Lạc và Huân từng trải hơn La Chinh rất nhiều, khi khám phá các vùng đất nguy hiểm, một võ giả chín chắn sẽ sống sót, mà nếu toàn bộ người xung quanh ngã xuống thì tất cả kho báu đều sẽ thuộc về người đó!
Đợi khi mọi người rời khỏi con Hung Hạt to lớn kia rồi rời khỏi vực sâu thì sương mù ở khu vực trung tâm cũng dần tan.
“Sương mù bắt đầu tan rồi!” Nhìn sương mù nhanh chóng tiêu tan, La Chinh đột nhiên nhíu mày.
Vân Lạc cũng chớp mắt một cái rồi lập tức nói: “Chắc là do tốc độ trôi của thời gian. Tốc độ thời gian trong thế giới chúng ta nhanh hơn rất nhiều lần so với tốc độ thời gian trong cơ thể con Hung Hạt kia. Chúng ta đã ở trong cơ thể nó được vài ngày rồi, nhưng thực tế, bên ngoài đã là một thời gian dài rồi.”
“Xong rồi! Vậy động Huyền Minh đã khôi phục như trước? Nói cách khác, trong tháp Tội Ác…?” Sắc mặt La Chinh đen lại.
Lăng Yên cũng chẳng tốt lành gì hơn. Một khi Ma tộc cho rằng họ đã chết, rất có thể sẽ cuồn cuộn kéo vào tháp, tình hình Yêu Dạ tộc có lẽ còn đỡ, nhưng Nhân tộc sẽ gặp rắc rối lớn!
“Chúng ta phải trở lại tháp Tội Ác ngay!” La Chinh nói xong cũng nhanh chóng tăng tốc.
Chưa đến hai bước, khi mọi người đi vào trong màn sương mù, lúc mày La Chinh mới thấy rõ tất cả, có một đường màu vàng rất nhỏ trên mặt đất đang nhảy nhót.
“Đường màu vàng này chính là các đường tạo thành trận pháp sương mù lúc trước.” Vân Lạc nói xong, vươn tay ra phía trước, đánh ra một đạo chân nguyên vào bàn trận, khiến nó bắt đầu quay tròn.
Bàn trận không ngừng xoay tròn, các đường màu vàng cũng bắt đầu đổi hướng. Vốn dĩ là những đường màu vàng tụ lại một chỗ, bây giờ lại bắt đầu tách ra, tạo thành từng cánh cửa khép mở. Sau khi trận pháp sương mù mất tác dụng, mọi người bắt đầu di chuyển ra ngoài.
Trước đây, một khi Huyền Minh Tử Quang bắt đầu hoạt động thì tất cả các võ giả đều quay trở lại tháp Tội Ác, nhưng kể từ khi có động Huyền Minh tồn tại đến nay, đã rất lâu như vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người có thể tiếp tục di chuyển dưới sự chiếu rọi của Huyền Minh Tử Quangnhư đám La Chinh!
Cũng may những con quái vật trong động Huyền Minh không thể hoàn toàn ngăn cản hết Huyền Minh Tử Quang. Lúc Huyền Minh Tử Quang bắt đầu nhiều lên, dường như bọn chúng cũng không hoạt động thường xuyên nữa. Đám người La Chinh đi thẳng một mạch từ khu vực trung tâm ra đến khu vực tầng trong mà gần như không gặp phải con ma vật nào.
Ngay cả khi đi qua quan ải Huyết Khẩu, Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang ở hai bên cũng ngủ đông trong ổ, không hề đi ra ngoài.
“Như vậy xem ra, mỗi khi Huyền Minh Tử Quang suy yếu đi thì đám ma vật trong này sẽ hoạt động nhiều hơn.” Lăng Yên chớp mắt nói.
La Chinh gật gật đầu: “Đúng thật!”
Tim Lăng Yên khẽ rung, nhiệt huyết trong lòng nhất thời cũng dâng lên.
Trên đoạn đường cùng đồng hành này, nàng đã hiểu rõ thứ quan trọng nhất trong động Huyền Minh không phải là di vật của các cường giả cấp Giới Chủ, mà là những mảnh vỡ Thiên Đạo. Còn những thứ khác, dường như không đáng nhắc tới.
Nhưng trong mắt Lăng Yên và nhiều võ giả ở đại lục Hải Thần, mảnh vỡ Thiên Đạo này lại chẳng hề quan trọng. Những thứ liên quan đến Thượng Giới gì đó cũng chẳng có liên quan gì quá lớn tới các võ giả Hạ Giới bọn họ. Từ xưa đến nay, liệu có được mấy người có thể phi thăng lên Thượng Giới? Huống hồ, trong mấy năm qua, trên đại lục Hải Thần có nhiều cường giả thần Hải Cảnh như vậy mà còn không có cách phi thăng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi thọ mình dần dần cạn kiệt, sau đó tọa hóa trong thánh địa mà thôi.
Trong mắt bọn họ, thứ quan trọng nhất vẫn là những báu vật trong động Huyền Minh.
Bây giờ, La Chinh có được dây chuyền chống lại Huyền Minh Tử Quang và chiếc bàn trận của trận pháp sương mù, không phải về sau có thể tự do ra vào động Huyền Minh hay sao? Vả lại, khi Huyền Minh Tử Quang không bị sương mù che lại, tất cả quái vật trong động Huyền Minh chủ yếu đều ngủ đông, nguy hiểm giảm đi rất nhiều!
Hơn nữa, khi đeo sợi dây chuyền kia, thậm chí còn có thể tu luyện trong động Huyền Minh, đột phá trở thành Chiến Thánh!
Chiếc dây chuyền trên ngực La Chinh kia chỉ cần được truyền một ít chân nguyên là có thể hoạt động, miễn là không ngừng đưa đá chân nguyên từ trong tháp Tội Ác xuống là được. Đây không phải là vấn đề!
Tất nhiên, những điều mà Lăng Yên nghĩ đến thì đám Triệu Phần Cầm đương nhiên cũng nghĩ tới. Như vậy, dù đối với Yêu Dạ tộc hay là Nhân tộc thì đều là một cơ hội lớn.
Trước đây La Chinh đã nói, hắn có thể phải rời khỏi tháp Tội Ác, rời khỏi đại lục Hải Thần, thế nên các võ giả ở thánh địa Tử Tâm vốn còn lo lắng, bởi một khi La Chinh rời đi, có nghĩa là Nhân tộc mất đi quyền khống chế tháp Tội Ác.
Ngay cả khi La Chinh lặng lẽ rời đi thì giấy cũng không gói được lửa, chỉ cần La Chinh biến mất một thời gian, Ma tộc nghe tin chắc chắn sẽ lập tức hành động để kéo nhau trở lại.
Bây giờ, chỉ cần Nhân tộc bồi dưỡng ra mấy vị Chiến Thánh, để họ ẩn nấp trong động Huyền Minh thì Nhân tộc chắc chắn có thể khống chế tháp Tội Ác một cách chặt chẽ, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng!
Về phần hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc, bọn họ lại nghĩ tới vấn đề sâu xa hơn so với Lăng Yên một chút. Nếu La Chinh giữ lại hai món bảo vật này, thì ngay cả khi La Chinh rời khỏi, thánh địa Thiên Vũ vẫn sẽ duy trì quan hệ đồng minh với thánh địa Tử Tâm!
Nhìn ánh mắt hừng hực của đám người Triệu Phần Cầm và Lăng Yên, sao La Chinh có thể không biết? Hắn mỉm cười rồi nói ngay: “Yên tâm, nếu ta rời khỏi đại lục Hải Thần, ta sẽ giao hai bảo vật này cho Triệu Phần Cầm giữ, Nhân tộc và Yêu Dạ tộc có thể dùng chung.”
Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc và Lăng Yên nghe La Chinh nói vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng. Lời hứa này của La Chinh thật sự rất có giá trị!
Không có quái vật cản trở, tốc độ trở về của mọi người rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới phía dưới tháp Tội Ác. Mọi người vận chân nguyên xoay quanh La Chinh rồi bay lên, chỉ chốc lát đã tới đỉnh tháp.
“Cửa ra bị đóng rồi.” Lăng Yên nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nói.
Cách cửa này là lối ra của tháp Tội Ác, khi Huyền Minh Tử Quang tràn ngập khắp động Huyền Minh, lối ra thường bị đóng lại, rất ít người sẽ mở nó ra.
La Chinh hướng tới phía sau cánh cửa, vươn nắm đấm nện lên trên đó.
“Ầm, ầm…”
Cùng lúc đó, ở đỉnh tháp, Mạnh Thiên vừa mới hành hạ hai vị Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc đến chết, nhiều vị Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc chuẩn bị liều chết đánh lại, mà các vị Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc cũng chuẩn bị ra tay để loại trừ Nhân tộc.
Đúng lúc này, ở lối ra trên tầng cao nhất lại truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao tập trung ở đỉnh tháp bỗng ngây cả người. Huyền Minh Tử Quang đã lan ra rồi, làm sao còn người ở ngoài đó mà đập cửa nữa?
Một vị Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc kinh ngạc vui mừng gọi vào: “Mau mở cửa! Chắc là Triệu Phần Cầm. Không, chắc chắn là La Chinh!”
Một vị Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc khác bỗng nhiên xông lên từ phía sau, chuẩn bị trèo lên cầu thang để mở cửa. Nhưng còn chưa kịp xông lên được nửa đường thì tay Mạnh Thiên đã nhanh chóng vung lên, một đường quyền mang lóe ra, trực tiếp đập lên vai người nọ. Vị Chiến Tôn cấp cao kia bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu, cuối cùng nằm trên đất không dậy được.
Sắc mặt các Chiến Tôn cấp cao Ma tộc đều đen lại, đáy lòng không hẹn mà cùng dâng lên nỗi sợ hãi. Chắc không phải tên nhóc kia đã trở lại đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com