"Ngươi sai rồi." – Tật Vô Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: "Nuôi ta lớn là phụ thân và mẫu thân ta, chẳng liên quan gì đến Tật gia cả."
Tật Vô Dạng nheo mắt lại, giọng lạnh như băng: "Đừng vội vênh váo! Ngươi có thể ra tay được, chẳng qua cũng chỉ dựa vào Cửu Ảnh Chưởng. Cho dù ngươi đã luyện đến tầng cửu trọng thì sao? Cảnh giới của ngươi còn quá thấp, võ kỹ đó cũng chẳng phát huy được bao nhiêu uy lực!"
Tật Vô Ngôn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cười nhạt: "Vậy sao? Ngươi cũng muốn thử xem không?"
"Vô Dạng, tên con hoang này tuyệt đối không thể tha! Phải bắt nó về bằng được!" – Tật Vô Thương quát lớn.
Trong mắt Tật Vô Dạng lóe lên sát khí. Một kẻ thấp kém, phế vật như thế, sao có thể luyện thành cửu trọng ảnh? Nếu Tật gia đã trở mặt với hắn, vậy thì thiên phú mà hắn vừa thể hiện lại càng không thể để tồn tại. Bằng không, sau này ắt thành họa lớn!
Tật Vô Thiên thấy Tật Vô Dạng chuẩn bị ra tay, gương mặt vốn đã trắng bệch giờ càng tái nhợt. Tật Vô Dạng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Tật gia hiện tại, dù có nàng liên thủ cùng Tật Vô Ngôn, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Nếu hắn thực sự muốn ra tay với Tật Vô Ngôn, kết cục chắc chắn không phải điều nàng muốn thấy.
Tật Vô Thiên sốt ruột đến mức cắn chặt môi, quay sang nhìn mấy tiểu bối trong Tật gia, thấy bọn họ vẻ mặt hả hê chờ xem kịch vui, nàng tức đến siết chặt nắm tay.
Tật Vô Hiến thì càng sung sướng khi thấy Tật Vô Ngôn tìm đường chết, dám đối đầu với Tật Vô Dạng, chẳng khác gì tự đưa đầu vào chỗ chết.
Dưới cảm ứng của tinh thần lực, Tật Vô Ngôn sớm đã phát hiện sát ý trong lòng Tật Vô Dạng. Bề ngoài hắn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại đã dâng trào sát khí. Chỉ cần tên kia dám ra tay, hôm nay hắn nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt.
Tật Vô Dạng nhìn chằm chằm Tật Vô Ngôn một lúc lâu, rồi lạnh nhạt cất tiếng: "Tật Vô Ngôn, ta cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngoan ngoãn theo ta về Tật gia chịu tội. Bằng không…"
Tật Vô Ngôn cười khinh một tiếng: "Bằng không thì ngươi định làm gì ta?"
"Muốn giết ta sao?"
"Không biết trời cao đất dày!" – Tật Vô Dạng, người được xem là tuấn kiệt trẻ tuổi của Tật gia, xưa nay vốn được nuông chiều, trong tộc không một ai dám làm trái lời hắn. Hôm nay, Tật Vô Ngôn lại ngang nhiên khinh thường hắn, quả thực đã giẫm trúng vảy ngược.
"Hôm nay ta phải ra tay bắt ngươi, xem ngươi còn dám ngông cuồng đến mức nào!" – Vừa dứt lời, tay áo hắn tung lên như gió lốc, vút một cái lao thẳng về phía Tật Vô Ngôn, ra tay chính là sát chiêu.
“Băng Thiên Cửu Thức – Thiên Vân Băng!”
Một quyền ầm ầm giáng tới, thế quyền cuồn cuộn mang theo một làn sương trắng lượn lờ. Đây chính là một thức trong bộ Hoàng giai cao cấp võ kỹ của Tật gia – Băng Thiên Cửu Thức, mà thức hắn dùng là Vân Băng Thức. Một khi bị luồng sương trắng đó đánh trúng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, có thể trọng thương tại chỗ.
Trong Tật gia, các đệ tử trẻ tuổi thông thường chỉ được phép tu luyện những bộ võ kỹ cấp thấp thuộc Hoàng giai. Chỉ những kẻ được gia tộc đặc biệt coi trọng mới có tư cách luyện đến võ kỹ Hoàng giai trung cấp. Vậy mà Tật Vô Dạng lại có thể tu luyện đến Hoàng giai cao cấp, điều này đủ cho thấy địa vị của hắn trong Tật gia cao đến mức nào.