“Súc sinh! Tao liều mạng với mày!”
Quả cầu lửa màu cam đánh thẳng vào lưng cự mãng.
Nó thậm chí còn không có quay đầu, đuôi rắn nhẹ nhàng vung lên, lập tức đánh úp lại khiến quả cầu lửa bay ra ngoài, lại đốt lan sang một đám người của tiểu đội Vĩnh Hằng.
“Đây là một con cự mãng ăn tinh thạch cấp bảy!”
Lâm Vi Nhiên dùng hết toàn lực công kích lại dễ dàng bị nó đánh tan, tựa như vừa rồi Tư Triết trêu đùa mấy người Tô Tô.
Cô ta sợ hãi lùi bước, quay đầu muốn đỡ Tư Triết rời khỏi đây.
“Vèo!”
Lần này là quả cầu lửa màu xanh, tràn ngập tâm địa trả thù đánh về phía sau lưng Lâm Vi Nhiên.
“Vi Nhiên!”
Thân thể Tư Triết không thể động, nhưng dị năng vẫn có thể dùng, lúc này lưới điện xuất hiện ở phía sau Lâm Vi Nhiên, dốc hết toàn lực ngăn cản quả cầu lửa màu xanh.
Cự mãng thấy một màn như vậy, đuôi rắn vừa phẫn nộ vừa không kiên nhẫn điên cuồng vỗ trên mặt đất.
Nó tìm được giống cái của mình, nhưng vốn còn tràn ngập tức giận không có chỗ phát tiết, lập tức nhìn thẳng nhân loại vừa mới tấn công giống cái.
"Xì!!!"
Đuôi rắn khổng lồ quét ngang vách núi, vô số đất đá lăn xuống ầm ầm.
Đôi tình nhân cùng chung hoạn nạn đứng ở trong đất đá không né tránh kịp, hoàn toàn bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Không đợi cự mãng xoay người.
Cù Văn đã thoát khỏi lưới điện lúc này giữ chặt tay Tô Tô: "Đi mau! Đừng chờ nó kịp phản ứng!"
Tô Tô bị kéo chạy ra xa mấy chục mét.
Phía sau lập tức truyền đến tiếng rắn rít đinh tai nhức óc, trong đó còn chứa đựng lửa giận ngút trời, cùng với sự buồn bã giấu ở dưới lửa giận....
Cự mãng lập tức đuổi theo ba người trong nháy mắt.
"Xì!!"
Đuôi rắn không chút do dự đánh về phía Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi.
Bọn họ nguy hiểm tránh được, lại tới kéo Tô Tô, họ muốn dẫn theo cô cùng nhau chạy trốn.
Cự mãng càng phẫn nộ hơn!
Đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm bàn tay giống cái, quả cầu lửa màu xanh trực tiếp phun về phía Cù Văn.
“A Văn!”
Cù Văn nhìn về phía sau, đồng tử co rụt lại.
Nhưng cô ta không có né tránh, ngược lại còn đẩy Tô Tô về phía Kỷ Tuyển Chi: "Tuyển Chi, dẫn theo Tô Tô đi trước!”
Kỷ Tuyển Chi làm sao có thể đi!
Anh ta đẩy Tô Tô ra: "Cô đi đi, tôi ở lại với cô ấy!”
Tô Tô còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người quyết định vận mệnh.
Cô quay đầu lại, phát hiện đồng đội mình chỉ quen biết vài ngày đang kiên định chắn ở phía sau cô, giống như cô vừa rồi lao ra khỏi tường băng chắn ở trước mặt bọn họ.
Nước mắt chảy qua khóe mắt.
Trái tim Tô Tô cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Cù Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gào thét: "Đi mau đi! Thất thần làm gì!”
“Tôi không đi.”
“Không đi?”
“Cô bị điên sao!” Cù Văn có thể nhịn được không hét lên!
Nhưng cô ta cũng không kịp thúc giục Tô Tô lần nữa, cự mãng ở phía trước dường như vô cùng phẫn nộ vì hành động của bọn họ, trực tiếp phun ngọn lửa xanh có thể thiêu chết người trong hai giây về phía bọn họ.
Thời điểm mấu chốt, lại là thân hình gầy gò kia chắn ở phía trước.
Khoé mắt Cù Văn như muốn nứt ra: "Tô Tô!!!”
Đây chính là dị năng cấp bảy! Nếu như cô nghênh đón như vậy thì tuyệt đối sẽ bị thiêu thành tro, ngay cả xương cốt cũng không còn!
Trừ khi có phép màu.
Kỳ tích rất nhanh đã xuất hiện.
Trước khi ngọn lửa màu xanh chạm đến thân hình gầy gò kia đã hoảng sợ tản ra.
Thân hình của cự mãng dần dần rõ ràng.
Nó nhìn chằm chằm Tô Tô, lớn tiếng rống lên: "Xì!"
Tô Tô cược đúng rồi.
Cô đã biết... Nó không thể nhanh chóng tìm được một người phụ nữ thứ hai.
Nụ cười nhợt nhạt xuất hiện ở khóe môi giống cái.
Cự mãng nhìn ngây người nửa giây, càng tức giận hơn!
Trong mắt nó, cô hoàn toàn không hiểu lời cảnh báo và uy hiếp của nó.
Lại gần như vậy, lỡ như nó nướng khô cô thì sao?!