"Nếu như em vẫn còn chỗ nào làm không tốt, cầu xin hai người nếu như muốn thì hãy nhằm vào em, không nên giết đồng đội của em!"
Tiếng khóc vang vọng cả con đường.
Mặt Lâm Vi Nhiên đã biến thành màu xanh trắng.
Cô ta rất muốn hét to một tiếng, vạch trần Tô Tô đang nói hươu nói vượn.
Nhưng một người yếu một người cường thế, sự đối lập giữa hai bên thật sự rất mãnh liệt.
Phóng mắt nhìn lại, ánh mắt bốn phía đều tập trung ở trên người Lâm Vi Nhiên, tựa như đã quyết định đơn phương là cô ta ức hiếpTô Tô.
“Quả thực là nói hươu nói vượn!”
Cuối cùng vẫn là Tư Triết cắt đứt lời Tô Tô khóc lóc kể lể.
Anh ta không thể nhìn người phụ nữ vô vị này treo người yêu của mình lên trên lửa nóng, quả cầu lôi khổng lồ trong nháy mắt đánh về phía Tô Tô.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không trốn thoát.
Tô Tô cũng không muốn né tránh.
Cô đã sớm biết nếu như mình lao ra, lại nói ra một hồi như vậy, Lâm Vi Nhiên sẽ bận tâm thể diện, nhưng Tư Triết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Không sao... Trải qua lần này, Lâm Vi Nhiên chắc chắn sẽ ra mặt chậm một bước, cô ta sẽ ngăn cản Tư Triết, sẽ nói chút lời nhẹ nhàng, thoải mái vạch trần chuyện này.
Ít nhất Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi không cần phải đối mặt với nguy cơ tử vong nữa.
“Tô Tô!”
Tiếng la của Cù Văn xa xôi như vang lên từ ngàn dặm.
Đừng lo lắng về cô.
Cô vốn không có gì có thể báo đáp.
Tô Tô bình tĩnh nhắm mắt lại.
Đòn tấn công trong dự đoán lại chậm chạp không rơi vào người cô.
Ngược lại là trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai.
Tô Tô mờ mịt mở mắt mới phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống với một giây trước:
Quả cầu lôi vốn còn gần trong gang tấc đã không còn biết tung tích, cô quay đầu nhìn bốn phía mới phát hiện nó bị đánh bay đến chỗ tiểu đội Vĩnh Hằng đang tụ tập, đánh ngã một đám người.
Còn có Tư Triết bày ra sắc mặt chán ghét, anh ta cũng không còn ở chỗ cũ, ngược lại đang nằm trên đống đổ nát cách đây trăm nét, sau lưng đâm vào góc cạnh sắc bén của hòn đá cứng rắn, nằm tê liệt tại chỗ, làm thế nào cũng không đứng lên nổi.
Lâm Vi Nhiên đang kinh hãi chạy về phía anh ta.
“Tư Triết!!!”
"Xì!!!"
Tiếng gào thét càng thêm uy vũ, lấn át giọng nói của Lâm Vi Nhiên.
Trước mắt bao người, một con cự mãng có thân hình khổng lồ trượt từ vách núi xuống, trong nháy mắt đã nặng nề hạ xuống mặt đất, khiến cho cả con đường đều chấn động hai cái.
Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, còn có không ít người lái xe "may mắn còn sống sót" chạy trốn về phía sau.
Cự mãng không quan tâm những người đó.
Đôi mắt dựng thẳng như chuông đồng nhìn chằm chằm Tô Tô đứng ở phía trước đám người.
"Xì!!!"
Nó há to miệng rắn dữ tợn, gào thét không chút lưu tình về phía Tô Tô.
Ai cũng có thể nhận ra sự tức giận của nó.
Nhưng ngoại trừ Tô Tô, không ai có thể nhìn ra vì sao nó lại phẫn nộ, vì sao lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm một nhân loại nhỏ bé đang "cậy mạnh".
Tất cả mọi người đang chạy trốn, duy chỉ có Tô Tô đứng ở chính giữa quốc lộ không có động.
Cô nhìn cự mãng "từ trên trời giáng xuống", bỗng nhiên nhớ tới thiết lập cũ nhất trong tác phẩm văn học trên thế giới này — anh hùng cứu mỹ nhân.
Không, phải là rắn đực cứu mỹ nhân.
Tim cô đang đập dữ dội.
Ai mà không sợ đau chứ? Vừa rồi cô rất sợ hãi nếu quả cầu lôi kia nện vào người sẽ lại tốn một số tiền lớn đi trị liệu.
Càng sợ Tư Triết ra tay quá tàn nhẫn, cô trực tiếp bị đánh tê liệt.
Đánh chết cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng tất cả những điều này, đều bị cự mãng phẫn nộ cắt đứt.
Bên kia.
Lâm Vi Nhiên đã kịp phản ứng.
Con cự mãng mà bọn họ muốn tìm lần này chính là con này! Nó xuất hiện sớm!