Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chương 564: Ngoại Truyện

Trước Sau

break
Bởi vậy có thể thấy được, nơi này không ai dám phản kháng anh ta.
Dù là Cù Văn kiên cường thì sau khi nhìn thấy lôi điện trong tay Tư Triết, sắc mặt cũng dần dần đen đi.
Cô ta đánh không lại anh ta.
Chênh lệch giữa cấp năm và cấp sáu, căn bản không có cách nào vượt qua.
Nhưng cúi đầu xin lỗi như vậy cũng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Cù Văn.
Cô ta hít sâu một hơi, lời giải thích vẫn không thay đổi: "Tôi không phải đồng đội của anh, tôi đã nói gì, không cần báo cáo với anh.”
“Tốt, ngược lại tôi muốn xem có phải miệng của cô vẫn luôn cứng như vậy hay không!”
Lôi điện thoát khỏi lòng bàn tay, biến thành một cái lưới điện ở giữa không trung, trực tiếp bay về phía ba người bị cô lập không chút lưu tình.
Màn nước của Kỷ Tuyển Chi tụ tập ở phía trước, rất nhanh đã bị dị năng hệ băng của Cù Văn đông lạnh thành tường băng.
Lưới sấm rơi trên tường băng, truyền đến âm thanh xèo xèo rung động.
Không đến nửa giây, tường băng phía trước đã bị điện giật cháy đen, tầng băng vốn dĩ dày đặc cũng đang bị lưới điện xuyên thấu rất nhanh... Tô Tô không nghĩ tới Tư Triết sẽ ra tay bóp chết người như thế!
Cô cố gắng vươn hai tay, đưa Cù Văn và Kỷ Tuyển Chi rời khỏi chỗ cũ.
Nhưng lưới điện không nhanh không chậm, đuổi theo không chết không ngừng, quả thực đã biến ba người bọn họ trở thành con chuột trong lồng giam trêu đùa tra tấn!
“Tư Triết chó má! Anh dựa vào cái gì mà xuống tay với chúng tôi!”
Đối mặt với tiếng hét của Cù Văn, Tư Triết mắt điếc tai ngơ.
Ngược lại anh ta còn tăng cường thế công.
Bốn phía đều yên lặng.
Tất cả mọi người hoặc vui sướng khi người khác gặp họa, hoặc chết lặng nhìn chằm chằm một màn này.
Cứ tiếp tục như vậy, vài phút sau, ba người bị truy kích sẽ hoàn toàn biến thành ba cục than đen.
Tô Tô được Cù Văn bảo vệ ở phía sau khẽ cắn răng.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cô phải làm gì đó.
Ánh mắt cô hướng về phía Lâm Vi Nhiên đứng ở rìa khu vực, khuôn mặt của người sau mang theo do dự, giống như đang suy nghĩ có nên ngăn cản Tư Triết hay không, nhưng bước chân vẫn luôn không hề đi về phía trước một bước nào.
Tô Tô đồng hành suốt một đường với bọn họ.
Cô vô cùng hiểu rõ tính cách của Lâm Vi Nhiên, cũng nghĩ tới một cách duy nhất để cứu đồng đội, đây là cách mà cô đã từng dùng một lần, đúng ngày huỷ dung đó, từ đó về sau thì không còn nữa, cũng không muốn dùng.
“Đủ rồi!”
Thân hình gầy gò nhanh chóng lao ra khỏi tường băng ở trước mặt mọi người.
“Tô Tô!" Cù Văn không biết cô muốn làm gì, lo lắng hô một tiếng, "Mau trở lại!”
Tô Tô không có đáp lại.
Cô trực tiếp vọt tới trước mặt Tư Triết và Lâm Vi Nhiên, là phạm vi tầm mắt bọn họ tuyệt đối sẽ nhìn thấy.
“Chị họ!”
Một xưng hô chưa từng xuất hiện từ khi tận thế bắt đầu, hôm nay lại vang lên trước mặt mọi người.
Hai mắt Tô Tô rưng rưng, cô gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Vi Nhiên: "Rõ ràng em đã đồng ý với chị, dù cho là chết cũng sẽ không chủ động kéo quan hệ xuất hiện ở trước mặt khiến cho chị chướng mắt. Nhưng lần này thật sự là ngoài ý muốn, chị thực sự hận em như vậy sao, hận đến mức ngay cả đồng đội của em cũng muốn đuổi cùng giết tuyệt sao?"
Đột nhiên xuất hiện chỉ trích cùng với câu xưng hô ngoài dự đoán của mọi người lập tức làm cho tất cả ánh mắt đều hướng về Tô Tô và Lâm Vi Nhiên.
Người sau bối rối.
Cô ta vô thức phản bác: "Tôi chưa từng nói ra những lời này.”
Nước mắt của Tô Tô thuận thế chảy xuống gò má: "Chị họ, là em sai rồi, em không nên cho rằng chỉ cần cho hai người mượn xe việt dã và hòm chữa bệnh là có thể theo chân hai người đi tới căn cứ phía Nam. Nhưng hai người cuối cùng vẫn đại phát thiện tâm mang em tới đây."
“Em thật sự rất cảm kích hai người, trong lòng đã rất xấu hổ rồi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc móc nối quan hệ với chị nữa.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc