“Ừm, đều nghe lời em.”
Vẻ mặt Tư Triết bình thường đều thản nhiên, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Lâm Vi Nhiên là dịu dàng.
Sự khác biệt này, trong nháy mắt đã khiến Lâm Vi Nhiên cảm thấy ngọt ngào đến tận tim.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn để ý quá mức tới Tô Tô... Có gì phải quan tâm chứ? Cô ta đã có đủ thứ rồi, cần gì phải để ý đến người không có gì cả.
Đây đã không phải là trước tận thế.
Lâm Vi Nhiên nắm tay Tư Triết, sóng vai đi vào vị trí các đồng đội đang dàn xếp.
Chỉ chốc lát sau, mùi mì ăn liền và thịt muối lập tức truyền khắp hơn phân nửa quốc lộ.
Cù Văn mạnh mẽ hít mùi thơm còn lưu lại ở trong không khí, oán hận dùng hàm răng mài bánh mì không của mình.
"Đúng là đám người của tiểu đội Vĩnh Hằng kia biết cách phô trương, ai không rõ còn tưởng rằng bọn họ tới cắm trại!"
Trong giọng nói của cô ta trộn lẫn ý ghét bỏ và phiền chán cực kỳ rõ ràng.
Tô Tô tò mò nhìn qua.
Kỷ Tuyển Chi thản nhiên giải thích: "Lúc trước khi còn là cấp ba cấp bốn, tiểu đội Vĩnh Hằng đoạt lấy tinh thạch sắp tới tay chúng ta.”
Đó quả thực là một đám cường đạo ngang ngược.
Bọn họ cướp đồ của người khác, sẽ nói cái gì mà trong thời đại này kẻ mạnh làm chủ. Người khác cướp đồ của bọn họ, bọn họ có thể lập tức trở mặt, chỉ trích đối phương thương tích đầy mình.
Nhưng có thể làm sao bây giờ?
Thành chủ không chỉ thích bọn họ còn bao che cho bọn họ, hai ba năm nay, bọn họ đã thành lập được đội ngũ khổng lồ ở căn cứ phía Nam, quyền thế như mặt trời ban trưa.
Cù Văn nói ra lời nguyền rủa ác độc: "Tôi nguyền rủa bọn họ dù một miếng cũng không ăn được vào trong miệng!"
Vừa dứt lời, trên vách núi bên quốc lộ bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nổ ầm ầm.
“Bùm! Bùm! Đùng!”
Vô số cát đá, bùn đất, cành lá gãy đột nhiên lăn xuống, mọi người nhất thời thay đổi sắc mặt, chỉ kịp rút lui về phía sau, căn bản không để ý tới hành lý và xe cộ để lại tại chỗ.
Tư Triết phản ứng nhanh nhất, kéo Lâm Vi Nhiên lui về phía sau mấy trăm mét.
Những người khác cũng nhao nhao rời xa nơi xảy ra sự việc.
Tiếng ầm ầm giằng co hơn mười phút, đợi đến khi ngừng lại, toàn bộ xe cộ và hành lý của tiểu đội Vĩnh Hằng đều vọt tới phía dưới vách núi.
Mì ăn liền vừa rồi còn thơm lừng bay bốn phía đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một chút mùi hương quanh quẩn ở giữa cánh mũi.
Cù Văn khiếp sợ: "Đậu má? Lời tôi nói linh nghiệm như vậy sao?”
Cô ta không hạ thấp giọng, toàn bộ đám người lặng ngắt như tờ, những lời này có vẻ đặc biệt đột ngột.
Tư Triết nhìn chằm chằm tới.
Đã quen với vị trí ở trên cao, ánh mắt của anh ta giống như hai thanh gươm sắc bén, "cắm" thẳng tắp vào xương sườn Cù Văn, trong lúc nhất thời khiến cô ta mất đi ngôn ngữ.
“Vừa rồi cô nói cái gì?”
Câu hỏi của anh ta giống như đang xét xử một phạm nhân.
Cù Văn mất hứng trong nháy mắt.
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao nào, tôi nói cái gì đều phải báo cáo một tiếng với anh sao?"
Tư Triết hơi trầm mặt.
Anh ta đảo qua Cù Văn cùng với Kỷ Tuyển Chi đứng bên cạnh cô ta, còn có Tô Tô, bỗng nhiên nhớ ra điều gì.
Hai năm trước, anh ta đã từng lấy được một viên tinh thạch cấp bốn ở trong tay người phụ nữ này.
Thảo nào.
Thảo nào Tô Tô lại ở cùng một chỗ với loại người này, quả nhiên là đồng loại thu hút lẫn nhau.
Lòng bàn tay Tư Triết lóe lên lôi điện, ánh sáng trắng rực chiếu sáng nửa bên gò má: "Tôi cho cô một cơ hội nữa, vừa rồi cô rốt cuộc đã nói cái gì?"
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, anh ta đang trút sự oán hận khi núi lở lên đầu người khác.
Nhưng, ai quan tâm chứ?
Tư Triết gần như là vua không ngai của căn cứ phía Nam, thế lực bên cạnh cũng càng ngày càng lớn mạnh. Có lẽ ban đầu thành chủ thật lòng thích tiểu đội Vĩnh Hằng, nhưng đến lúc này, là vẫn thích như cũ hay là không thể không thích... Vậy thì không thể nào biết được.