Vẫn là con đường núi đi tới thành phố D.
Một đám dị năng giả ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Cù Văn đưa cho Tô Tô một mẩu bánh mì không, lại cắn một miếng lớn mẩu bánh trong tay Kỷ Tuyển Chi, hàm hồ nhai nuốt: "Gần đây cũng không có mưa mà, tại sao đoạn đường này sụp đổ nhiều như vậy?"
Hại bọn họ đi về phía trước mấy trăm mét đều phải phân chia dị năng giả xuống xe dọn dẹp chướng ngại vật.
Từ lúc rời khỏi căn cứ, không, nói một cách chính xác, là từ khi nghe được tin tức tiểu đội Vĩnh Hằng muốn đuổi bắt chiến sủng hoang dã kia, Tô Tô vẫn luôn chìm ở bên trong một loại trạng thái không yên lòng.
Cô yên lặng nhìn bùn đất sụp đổ cách đó không xa - - nơi đó hôm qua vẫn là một con đường bình thường.
Hôm nay đã sụp đổ mấy đoạn.
Trong chuyện này... liệu có lời giải thích nào không?
Tô Tô không nghĩ ra, đành phải chậm rãi cắn bánh mì trong tay khi Cù Văn thúc giục.
“Đây là dưa chua do căn cứ sản xuất, kẹp trong bánh càng ngon!”
“Được.”
Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia, Tư Triết vừa dọn dẹp một nửa chướng ngại vật trên đường, ngẩng đầu đã thấy phía trước là đoạn đường sụp đổ kéo dài mấy trăm mét, rõ ràng chỉ cần mấy tiếng là có thể đi hết một đoạn đường, lại ép mọi người dừng lại ở chỗ này hơn nửa ngày.
Hiện tại xem ra, thời gian hôm nay đều phải lãng phí trên con đường này.
Anh ta nhíu chặt mày, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông ra, xoay người tìm kiếm bóng dáng Lâm Vi Nhiên.
Người sau đang đứng ở góc, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó.
“Vi Nhiên, làm sao vậy?”
Lâm Vi Nhiên mím môi: "Tư Triết, người kia... là Tô Tô sao? Hay là em nhìn nhầm?”
Tư Triết nhìn theo ánh mắt của cô ta — anh ta nhìn thấy một tiểu đội ba người, lẫn lộn ở trong đám người, vốn không bắt mắt, nhưng đặc biệt bên trong lại có hai người có dung mạo đặc biệt xuất sắc.
Người đàn ông xinh đẹp kia tạm thời không đề cập tới.
Người phụ nữ xinh đẹp kia... Tư Triết hơi nheo mắt lại: "Là cô ta, vậy mà cô ta vẫn còn sống.”
Lần bảo vệ thành hơn nửa năm trước kia là lần đầu tiên anh ta và Vi Nhiên nhìn thấy Tô Tô từ khi tiến vào căn cứ phía Nam sau hai năm qua.
Ai cũng không nghĩ tới cô không hề có dị năng lại có thể sống đến năm thứ ba tận thế, còn thức tỉnh dị năng hệ tốc độ không đáng kể.
Giống như hiện tại, Tư Triết cũng không nghĩ tới, Tô Tô lại có thể sống đến năm thứ tư tận thế.
Tựa như một con gián đánh mãi không chết, sinh mệnh mạnh mẽ cỡ nào cơ chứ.
Nhưng Tư Triết lười lãng phí sự chú ý vào những người không quan trọng, ngược lại anh ta bắt đầu khuyên Lâm Vi Nhiên: "Anh đã sớm nói rồi, cô ta có tâm tư riêng của mình, không cần em quan tâm đến cô ta, không phải bây giờ cô ta sống rất tốt sao?"
Lâm Vi Nhiên lắc đầu.
Cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia của Tô Tô: "Em chỉ là có chút tò mò, vết sẹo của cô ấy được ai hỗ trợ xóa đi? Hơn nữa lần này thành chủ tuyên bố nhiệm vụ đã cưỡng ép quy định chỉ có dị năng giả cấp năm trở lên mới có thể tham gia, cô ấy... Đã đến cấp năm rồi sao?"
Đây ngược lại là một điểm kỳ lạ.
Nhưng Tư Triết vẫn không hứng thú lắm.
Dị năng hệ tốc độ cấp năm mà thôi, anh ta cũng không để vào mắt.
Nhưng anh ta thấy Lâm Vi Nhiên quan tâm như thế mới nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Nếu như em không muốn nhìn thấy cô ta, anh sẽ cho người đuổi bọn họ ra khỏi đội.”
“Không cần." Lâm Vi Nhiên hờn dỗi liếc mắt nhìn người yêu, "Em đâu có ngang ngược như vậy.”
Nhưng không thể không nói, Tư Triết nói đùa quả thật làm cho tâm trạng của cô ta tốt hơn một chút.
Sau khi nhìn thoáng qua Tô Tô đang ngồi ở trong góc gặm bánh mì, Lâm Vi Nhiên cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, chúng ta đi nấu chút mì ăn liền ăn, lại bỏ thêm chút thịt muối, buổi chiều cũng có sức lực tiếp tục dọn đường."