“Được rồi, tôi cũng không khách sáo với cô." Cô ta chọn ra một viên từ trong hai viên tinh thạch cấp năm, ném tới trên bàn lão Mã, “Trị!”
Lão Mã cười híp mắt thu tinh thạch: "Được!”
Ánh sáng trắng tượng trưng cho dị năng hệ trị liệu trong nháy mắt bao trùm trên mặt Tô Tô.
Toàn bộ đường nét đều bị che khuất.
Không ai có thể nhìn thấy hai mắt cô nhắm chặt, đã có dấu hiệu hơi đỏ.
Con rắn đó... Anh chỉ xuất hiện trong cuộc sống của cô vài ngày, lại mang đến biến hóa long trời lở đất...
*
Còn anh thì sao? Anh sao rồi?
Có phải đã đưa những người khác vào hang động rồi không?
Tô Tô rất khó để không nghĩ tới những chuyện này.
Chính cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
Có lẽ... Có lẽ...
Lão Mã mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, "Cũng đừng nói tôi thu phí đắt, trị liệu xong trực tiếp tiêu hao bảy thành dị năng của tôi rồi đây!"
Ánh sáng trắng tản đi.
Hai vết sẹo vắt ngang mi tâm đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một mảng lớn da thịt trắng nõn mềm mại.
Lông mi Tô Tô nhẹ nhàng run rẩy hai cái, sau đó mới mở mắt ra.
Lão Mã đối diện với cô cũng ngẩn người.
Ông bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân tồn tại của hai vết sẹo kia — trong hoàn cảnh tận thế này, không có năng lực bảo vệ sắc đẹp này thì tốt nhất vẫn nên hủy diệt.
Sau khi Lão Mã tỉnh lại móc ra một cái gương: "Cô tự mình nhìn hiệu quả đi, chắc chắn giá trị bằng viên tinh thạch cấp năm kia!"
Tô Tô nhận lấy gương.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt trơn bóng không tì vết, thậm chí ngay cả vành mắt thâm quầng cùng với dấu vết rám nắng đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, làn da như trẻ con mới sinh, thực sự không phải nói quá.
Một giây sau, trong gương xuất hiện gương mặt Cù Văn.
Cô ta nhìn chằm chằm Tô Tô hồi lâu, càng nhìn càng không dời mắt được.
Cô ta quả nhiên có một đôi mắt giỏi phát hiện người đẹp!
Xinh đẹp muốn chết.
Rất muốn hôn cái miệng nhỏ đó.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Tuyển Chi kéo cô ta đi, Cù Văn mới lưu luyến nhìn về phía lão Mã, ngạc nhiên nói: "Dị năng này của ông được đó chứ! Quả thực còn trâu bò hơn so với bác sĩ thẩm mỹ!”
Lão Mã kiêu ngạo gật đầu.
Ông cũng vừa mới phát hiện mình còn có thể khai thác một cơ hội làm ăn mới— trong căn cứ có nhiều nam nữ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm như vậy, ông đây không phải sẽ kiếm được tinh thạch đầy túi rồi sao!
“Tôi vẫn còn chút dị năng, cô có muốn xóa bỏ vành mắt thâm quầng hay không? Tôi chỉ thu của cô một viên tinh thạch cấp bốn!”
“Không cần." Cù Văn cũng không có nhu cầu về phương diện kia.
Ngược lại Kỷ Tuyển nhìn lão Mã vài lần.
Hình như là động lòng.
Mấy người trêu chọc lẫn nhau cũng không có ảnh hưởng tới Tô Tô.
Cô còn sững sờ nhìn chằm chằm vào gương.
Trong gương, mặt Cù Văn đã dời đi.
Tô Tô nhìn mặt mình cũng dần dần mơ hồ.
Ngược lại trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh của người rắn kia.
Hình như, cô thật sự bắt đầu nhớ anh.
Không đúng, phải không?
...
Trên đường trở về, Cù Văn còn đang nhắc tới chuyện muốn giúp Tô Tô tìm nhà trọ, trong lúc đó mấy người đi ngang qua đại sảnh nhiệm vụ.
Tiếng nghị luận ồn ào bốn phía không thể tránh khỏi truyền vào trong tai Tô Tô.
“Nghe nói gì chưa? Thành chủ tuyên bố một nhiệm vụ, tiểu đội Vĩnh Hằng đã nhận!”
“Nhiệm vụ gì?”
“Hình như là bắt một chiến sủng.”
Chiến sủng?
Tô Tô theo bản năng thả chậm bước chân.
“Chiến sủng gì? Để tiểu đội Vĩnh Hằng đặc biệt đi bắt?”
"Tôi có bạn ở tiểu đội Vĩnh Hằng, cậu ấy nói với tôi, lần trước tinh thạch cấp bảy bị một con cự mãng cướp đi, chiến sủng lần này họ muốn bắt chính là con cự mãng kia!"
“Đậu má! Thế giới đã tiến hóa đến mức này rồi sao?”
“...”
Bước chân Tô Tô đột nhiên ngừng lại, tim đập cũng chợt tăng tốc.
Mấy người Lâm Vi Nhiên và Tư Triết muốn đi bắt con rắn kia?!